Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1901 - Chương 1901. Cây Này… Thành Tinh! (3)

Chương 1901. Cây này… thành tinh! (3)
Chương 1901. Cây này… thành tinh! (3)

Feriah hiện ra thân hình từ trong trạng thái hóa tia sáng, vỗ tay, đắc ý liếc nhìn Vương Đằng.

“Ha ha ha, thú vị, biện pháp này được đấy.” Vương Đằng không khỏi cười to nói.

Feriah kiêu ngạo hừ khẽ.

“Các ngươi rốt cuộc là ai?” Ánh mắt của cô gái mặc váy dài màu trắng noãn lóe lên, không nhịn được hỏi.

“Thế nào, sợ sao?” Vương Đằng nhìn đối phương, cười nhạt hỏi.

“Thực lực của các ngươi không tệ, ta cho các ngươi một cơ hội thần phục.” Cô gái mặc váy dài màu trắng noãn bình tĩnh nói: “Thần phục với ta, ta sẽ ban cho các ngươi sức mạnh càng lớn hơn.”

“Ha ha ha…” Vương Đằng lập tức cười ha hả, giống như nghe được chuyện gì cực kỳ buồn cười.

“Ngươi cười cái gì?” Cô gái mặc váy dài màu trắng noãn nhíu mày.

“Cười ngươi không biết gì.” Vương Đằng dừng cười, nụ cười lập tức biến mất, giễu cợt nói: “Ban cho chúng ta sức mạnh, ngươi xứng sao?”

“Ngươi chỉ có hơi thực lực như vậy, lại dám ban sức mạnh cho người khác, ngươi lấy sự tự tin này ở đâu ra vậy?” Feriah kinh ngạc nhìn cô gái mặc váy dài màu trắng noãn, giống như nàng đang nói ra một chuyện hoang đường buồn cười.

Đòn chí mạng x2!

Cô gái mặc váy dài màu trắng noãn giống như bị sỉ nhục, giận không kiềm chế được, sắc mặt xanh mét, vô cùng khó coi.

Ở trên hành tinh này, nàng chính là mẹ Quang Minh, tất cả sinh linh đều thờ phụng nàng là Thần, chưa từng nhận lấy nhục nhã như vậy.

Hai con kiến này lại dám coi thường nó!

“Các! Ngươi! Tìm! Chết!”

Giọng nói lạnh như băng truyền ra từ trong miệng nó, mang theo tức giận vô tận, thân hình của nàng chậm rãi bay lên trên không, lơ lửng trên đỉnh linh thụ, một luồng dao động dũng mãnh đột nhiên thổi quét ra.

Rầm!

Luồng dao động này quá mức mạnh mẽ, lập tức thổi quét bốn phương.

Cấp Giới Chủ!!!

Luồng dao động này lại đạt đến cấp Giới Chủ!

Vương Đằng híp măt, nhưng không quá mức kinh ngạc, sau khi nhận được căn nguyên Quang Minh ở trong hạt giống, hắn đã đoán được chỉ sợ linh thụ này đã đạt đến cấp Giới Chủ.

“Lại là linh thụ cấp Giới Chủ, cây này thật khủng khiếp!” Feriah cảm nhận được dao động mạnh mẽ kia, cũng hết sức kinh ngạc, lộ ra vẻ hơi sợ hãi, nói: “Xong rồi, có phải chúng ta đã chọc giận nàng không?”

“Hiện giờ bỏ chạy còn kịp.” Vương Đằng nói.

“Nếu không, cùng nhau chạy?” Feriah sợ sệt nói.

Dao động nguyên lực vô cùng mạnh mẽ tràn ngập trong trời đất, áp chế từ trên đỉnh núi Thánh xuống.

Giống như Thần minh đang đánh thiên uy về phía sinh linh trên mặt đất, mênh mông bát ngát.

Trong bộ lạc, đám người đại trưởng lão đã không còn tâm tư trở về trong phòng nữa, tất cả đều tụ tập ở trên bãi đất trống ngoài phòng, nhìn về phía núi Thánh.

Bọn họ không chịu nổi uy áp khủng khiếp này, ào ào quỳ phục trên mặt đất, vẻ mặt hoảng sợ.

Thậm chí đã run rẩy cả người, dừng đều không dừng được.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

“Là mẹ Quang Minh nổi giận sao?”

“Chúng ta sẽ bị trừng phạt à?”

“Thần à, xin cứu chúng con với.”

Âm thanh khủng hoảng lan tràn trong Quang Nhung Linh bình thường, đối với uy thế như vậy, trừ bỏ sợ hãi ra, bọn họ chỉ còn lại sợ hãi

Còn có Quang Nhung Linh đang yên lặng cầu nguyện, khẩn cầu Thần Quang Minh bọn họ tín ngưỡng đếu cứu vớt bọn họ.

Đám người đại trưởng lão lo lắng không thôi, vừa lo lắng cho an nguy của hai người Vương Đằng, lại vừa lo nghĩ đến biến cố ở trên núi Thánh.

Núi Thánh là thánh địa của bọn họ, cho dù những năm qua xảy ra vấn đề, nhưng bọn họ vẫn coi nó là thánh địa.

Nếu như thánh địa không còn tồn tại nữa, tín ngưỡng của bọn họ sẽ sụp đổ.

Đây là chuyện không thể nào tiếp nhận nổi đối với tộc Quang Nhung Linh.

Cho nên núi Thánh không thể có sơ suất.

Trên đỉnh núi Thánh.

Cuối cùng hai người Vương Đằng và Feriah không bỏ chạy, bọn họ có vẻ nghiêm túc nhìn mẹ Quang Minh trước mặt đã bùng nổ cơn thịnh nộ ra ngoài, ánh mắt nghiêm trọng.

Theo khí thế bùng nổ, trên người mẹ Quang Minh cũng lóe lên tia sáng trắng lộng lẫy, giống như Thần minh.

Đôi mắt màu vàng nhạt kia của nàng càng lạnh như băng.

Rầm!

Một tiếng nổ vang kịch liệt vang lên, trên bản thể lại điên cuồng trào ra vô số dây mây, ùn ùn kéo về phía hai người Vương Đằng.

“Đù má!”

Vương Đằng ngẩng đầu lên nhìn, dây mây dày đặc chi chít kia không khỏi khiến da đầu người ta run lên, lưng đều đổ mồ hôi lạnh.

Công kích của dây mây vừa nãy so sánh với hiện giờ thật sự chính là tay mơ gặp dân trong nghề.

Feriah cũng bị dọa nhảy dựng lên, sắc mặt hơi trắng bệch.

Tuy rằng nàng ngang ngược nhất đời, không sợ cái gì cả, nhưng đối mặt với thế công của cấp Giới Chủ thì vẫn hơi sợ hãi.

“Ngươi thật sự coi mình như nữ vương, thích chơi roi da như vậy.” Vương Đằng không khỏi nói.

“…” Feriah hơi sửng sốt, lập tức phản ứng kịp, hơi câm lặng.

Trong vũ trụ cái gì cũng có, tự nhiên đủ thứ kỳ quái, thậm chí còn đa dạng hơn cả ở Địa tinh.

Thú nhân, tinh linh, nữ vương gì đó, rất nhiều…

Nhưng mà các nàng đều là thật, không giống như ở trên Địa tinh, chỉ có thể chơi cosplay, không cùng một đẳng cấp!

Chưa từng ăn thịt heo, còn chưa thấy cả heo chạy sao.

Cho nên Feriah không hề xa lạ gì với chuyện này.

Nàng cảm thấy Vương Đằng thật sự quá mức vô sỉ, không biết trong đầu hắn rốt cuộc chứa đựng những thứ rối loạn lung tung gì, như vậy mà cũng có thể liên tưởng đến phương diện kia.

Nhưng cẩn thận ngẫm lại, hình như… rất thú vị.

Ngẫm lại cô gái mặc váy dài màu trắng noãn ở tít trên cao trước mắt thay sang trang phục nữ vương màu đen, cầm roi da trong tay… chát chát chát ~

Oh my God!

Không được, không được, hình ảnh đẹp quá, không thể nghĩ tiếp nữa.

Feriah nhìn cô gái mặc váy dài màu trắng noãn kia, rõ ràng thánh khiết như thế, không nhiễm một hạt bụi trần, lại bởi vì một câu nói của Vương Đằng mà thay đổi phong cách, khí chất hủy hết, ánh mắt của nàng không khỏi cổ quái.

Mẹ Quang Minh không biết Vương Đằng có ý gì, mờ mịt thoáng qua trong mắt.

Nữ vương gì?

Roi da gì?

Có liên quan gì đến nàng.

Từ khi nàng ra đời đến nay vẫn ở trên đỉnh núi Thánh cao chót vót, cho dù tuồn hạt giống ra ngoài cũng đều do tinh thú trên hành tinh này nhận được, chỉ có thể thông qua tinh thú biết một vài việc trên hành tinh, tự nhiên không hề rõ ràng gì về những thứ đường ngang ngõ tắt trong vũ trụ này.

Hết chương 1901.
Bình Luận (0)
Comment