Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1900 - Chương 1900. Cây Này… Thành Tinh! (2)

Chương 1900. Cây này… thành tinh! (2)
Chương 1900. Cây này… thành tinh! (2)

Vũ trụ to lớn, tuy rằng hiếm thấy cỏ cây có được linh trí, nhưng không phải không có.

Tinh thú có thể có được linh trí, thậm chí có vài loài còn hóa được thành hình người, cỏ cây tự nhiên cũng có thể.

Một vài linh vật may mắn ở trong hoàn cảnh đặc biệt nhận được trời đất tẩm bổ, thời gian lâu dài tự nhiên sẽ vì vậy mà trở nên mạnh mẽ, nếu như cơ duyên vừa khéo sinh ra linh trí, vậy chính là tạo hóa trời đất.

Đương nhiên, tỷ lệ này tự nhiên rất nhỏ.

Mà cỏ cây sinh ra linh trí được gọi là hóa linh!

Đúng lúc này, trên cây to có vô số điểm sáng hội tụ, cuối cùng hóa thành một cô gái uy nghiêm mặc váy dài màu trắng noãn.

Dung mạo của nàng rất đẹp, mũi ngọc vểnh cao, mặt mày như vẽ, nhưng vẻ lạnh lùng giống như thủy chung không hề dao động trong mắt lại khiến người ta nhìn không thoải mái.

Nàng ngồi trên một thân cây, ánh mắt nhìn hai người Vương Đằng và Feriah.

Khi Feriah nhìn thấy cô gái này cũng lộ vẻ kinh ngạc, không khỏi nói: “Thật đúng là thành tinh!”

“…” Cô gái mặc váy dài màu trắng noãn.

Câu nói này khiến cho người ta rất không thoải mái.

Cái gì gọi là thành tinh chứ!

Ngươi mới thành tinh, cả nhà ngươi thành tinh.

Nàng là hóa linh, sinh ra linh trí, trở thành linh thụ trăm vạn năm khó gặp, không phải cỏ cây bình thường có thể sánh bằng.

“Một gốc cây sinh ra linh trí, thật sự hiếm thấy.” Giọng nói của Viên Cổn Cổn vang lên trong đầu Vương Đằng.

“Ngươi biết đây là cây gì không?” Một suy nghĩ lóe lên trong đầu Vương Đằng, hỏi.

“Không biết, chưa bao giờ gặp linh thụ hệ Quang Minh như vậy.” Viên Cổn Cổn trầm ngâm một chút, nói: “Có lẽ là biến dị, ta lập tức đi điều tra thêm xem có thể tìm được giống loài tương tự không.”

“Ừm.” Vương Đằng gật đầu.

“Là các ngươi giết tôi tớ của ta?”

Lúc này, giọng nói của cô gái mặc váy dài màu trắng noãn truyền đến, nàng không tỏ vẻ gì, ở tít trên cao, giống như Thần linh quan sát thế gian.

Nhưng Vương Đằng lại thấy cô gái này hoàn toàn đang giả vờ giả vịt, buồn cười xiết bao.

So sánh với tồn tại lưu lại truyền thừa kia, chỉ có hình dạng chứ không có thần vận, thật sự chỉ là bắt chước bừa, thêm nực cười mà thôi.

“Hay cho một kẻ vừa ăn cướp vừa la làng.” Vương Đằng cười lạnh nói: “Quang Nhung Linh này bị ngươi ép buộc tự bạo, lại không biết xấu hổ nói rằng do chúng ta giết.”

“Bọn chúng là tôi tớ của ta, phụng dưỡng ta, cam nguyện chịu chết vì ta.” Cô gái mặc váy dài màu trắng noãn thản nhiên nói.

“Đù má mày.” Vương Đằng trực tiếp chửi một câu tục tĩu, quát lạnh nói: “Ai cho ngươi quyền lợi quyết định sống chết của bọn họ.”

“Được đấy, hóa ra là ngươi khống chế Quang Nhung Linh tự bạo, bọn họ đáng thương như vậy, ngươi đồ ác ma này.” Feriah tức giận nói.

“Làm càn!” Cô gái mặc váy dài màu trắng noãn quát lạnh: “Ta là mẹ Quang Minh, ngươi dám nói ta là ác ma.”

“Mẹ Quang Minh? Ta nhổ vào, ngươi mà cũng xứng tự xưng là mẹ Quang Minh, ai cho ngươi mặt mũi.” Feriah trực tiếp phỉ nhổ, sức chiến đấu kinh người, khiến Vương Đằng khẽ liếc sang.

Sắc mặt của cô gái mặc váy dài màu trắng lập tức trầm xuống.

“Những hạt giống này là do ngươi cố ý tung ra ngoài đúng không?” Một hạt giống phát sáng đột nhiên xuất hiện ở trong tay Vương Đằng, hắn thản nhiên nói: “Dùng để khống chế sinh linh khác, hành vi tà ác như thế, lại không biết xấu hổ tự xưng là mẹ Quang Minh.”

“Quả nhiên là ngươi hủy diệt ý thức trong hạt giống của ta, khó trách sao ta cứ cảm thấy quen thuộc như thế.” Cô gái mặc váy dài màu trắng noãn lạnh giọng nói.

“Là ta, thế nào, nhìn thấy ta có mừng rỡ không, có vui vẻ không?” Vương Đằng cười hì hì nói.

“??” Cô gái mặc váy dài màu trắng noãn.

“…” Feriah không nói được gì liếc nhìn Vương Đằng.

Thần cmn có mừng rỡ không, có vui vẻ không.

Rõ ràng là quan hệ đối địch, người ta nhìn thấy ngươi có thể vui vẻ mới là lạ.

“Ta còn chưa tìm ngươi, ngươi lại đã tự mình đến cửa.” Cô gái mặc váy dài màu trắng noãn lạnh lùng nói.

“Thật khéo, ta cũng đang tìm ngươi.” Vương Đằng nói.

“…” Cô gái mặc váy dài màu trắng noãn.

Khóe miệng Feriah mấp máy, không biết rốt cuộc vừa khéo ở chỗ nào? Lối suy nghĩ của tên này thật sự đủ dở hơi.

“Chết đi!” Cô gái mặc váy dài màu trắng noãn cuối cùng không thể nhịn được nữa, giọng lạnh như băng, giơ ngón tay lên chỉ về phía hai người Vương Đằng.

Vèo vèo vèo!

Tiếng xé gió chói tai vang lên, trên cây to lại xuất hiện hơn mười sợi dây mây cuốn về phía Vương Đằng và Feriah.

“Thẹn quá thành giận sao.” Thân hình Vương Đằng lóe lên, né tránh hơn mười dây mây đang cuốn đến, cười hề hề nói.

Bốp bốp bốp…

Hơn mười sợi dây mây kia quất lên trên mặt đất, lại khiến mặt đất nứt ra, bắn lên vô số đá vụn.

Vương Đằng nhìn thấy một màn này, đồng tử hơi co rụt lại.

Sau khi sợi dây mây quất lên trên mặt đất đã lập tức bắn lên, uốn éo, hung hăng đâm về phía Vương Đằng, đoạn đầu bén nhọn giống như một thanh trường mâu sắc bén, cuốn theo tia sáng trắng, nhắm thẳng vào các chỗ hiểm trên người Vương Đằng.

Vương Đằng hơi híp mắt lại, một thanh chiến kiếm cấp Giới Chủ màu đỏ xuất hiện trong tay.

Xoẹt!

Một kiếm chém ra, nguyên lực hệ Hỏa màu đỏ ngưng tụ thành ánh kiếm vô cùng sắc bén, nhiệt độ cao cực nóng theo đó thổi quét ra, chém lên trên dây mây.

Trong phút chốc, hơn mười sợi dây mây đều bị chặt đứt, sau đó dây mây giống như gặp phút tinh lập tức lùi về.

Sắc mặt cô gái mặc váy dài màu trắng noãn âm trầm, tia sáng lạnh lóe lên trong mắt.

Cùng lúc đó.

Bên kia, Feriah cũng bị hơn mười sợi dây mây cuốn lấy, nàng lại lần nữa sử dụng ‘Độn Quang’, hóa thành một tia sáng cấp tốc xuyên qua.

Những dây mây này đan xen vào nhau, điên cuồng thổi quét ra, đáng tiếc tốc độ của Feriah quá nhanh, cho dù những dây mây này gần như bệnh thành một cái võng lớn, Feriah vẫn thành thạo di chuyển trong các mắt lưới lớn, dây mây không chạm nổi vào góc áo của nàng.

Chỉ trong chốc lát, những dây mây này đã bện thành búi, quấn quanh chặt vào một chỗ, chúng nó vặn vẹo điên cuồng, nhưng dù thế nào đều không tách ra được.

Hết chương 1900.
Bình Luận (0)
Comment