Thân thể Ngũ hành, thiên phú hệ Quang Minh, thiên phú không gian… Hiểu biết về Vương Đằng càng sâu, Feriah càng khiếp sợ trong lòng.
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng thiên phú này thật sự đã vượt qua nàng.
Tên này rốt cuộc là ai?
Một người có được thiên phú như thế, thân phận tuyệt đối không đơn giản.
…
Trong bộ lạc ở phía dưới núi Thánh, đám người đại trưởng lão vừa đi vào phòng không được bao lâu đã nghe thấy trên núi truyền đến tiếng nổ vang khủng khiếp, lập tức lại điên cuồng chạy ra.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Đại trưởng lão dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía núi Thánh.
Ở trong sương mù nồng đậm kia vẫn có thể nhìn thấy được tia sáng trắng chói mắt, giống như gai của con nhím đâm ra từ trong từng tầng sương mù.
Sương mù theo đó cuồn cuộn, giống như có một bàn tay to lớn đang điên cuồng khuấy đảo trong đó.
“Chẳng lẽ hai người Vương Đằng đã xảy ra chuyện.” Ánh mắt Nhung Lê kinh hãi, tỏ vẻ lo lắng.
“Đáng giận, chúng ta lại không làm gì được.” Nhung Lê và các thủ lĩnh Quang Nhung Linh khác đều sốt ruột không thôi, cố tình lại không thể làm gì, không khỏi siết chặt nắm tay.
Vương Đằng đã làm nhiều chuyện vì bọn họ như vậy, bọn họ đã sớm coi hắn là người thân của mình, tự nhiên vô cùng lo lắng cho an nguy của hắn.
Nổ mạnh dần dần lắng xuống, uy lực do mấy chục Thánh sứ tự bạo khủng khiếp đến cỡ nào, gần như bao trùm cả khu vực kia.
Nếu như võ giả bình thường gặp phải tình huống này, hoàn toàn không có đường sống nào cả, chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Đáng tiếc lại đụng phải hai quái thai Vương Đằng và Feriah.
Nhưng dù vậy, sương mù kia vẫn lượn lờ trên đỉnh núi Thánh, nổ mạnh vừa rồi vẫn không xua tan đi được.
Có thể thấy được phạm vi sương mù bao phủ lớn cỡ nào.
Hai người Vương Đằng và Feriah đứng ở trong hư không đằng xa, sắc mặt hơi khó coi.
Mấy chục Thánh sứ chính là mấy chục Quang Nhung Linh, bọn họ cứ tự bạo mà chết như vậy, thật sự đáng tiếc.
“Chắc có người đang khống chế bọn họ tự bạo.” Feriah tức giận nói: “Rốt cuộc là ai, tàn nhẫn như thế.”
Vương Đằng cũng đoán vậy, một suy nghĩ lóe lên, hắn quét tinh thần lực trong mảnh nhỏ không gian, thấy vài Thánh sứ bị hắn bắt lấy không bị ảnh hưởng gì mới nhẹ nhàng thở ra.
“Đi lên trên nhìn xem sẽ biết.” Vương Đằng cười lạnh nói: ‘Cho rằng dựa vào tự bạo thì có thể ngăn cản chúng ta, nực cười!”
Hai người liếc nhìn nhau, lập tức đạt thành nhận thức chung.
Tạm thời buông bỏ ân oán trước đó, giải quyết vấn đề trước mắt đã.
Quang Nhung Linh chết đi khiến cho bọn họ cùng chung mối thù.
Thân hình bọn họ chợt lóe, hóa thành cầu vồng, lại lần nữa lao lên trên đỉnh núi Thánh.
Chỉ chốc lát sau đã cảm thấy sương mù phía trước mỏng hơn rất nhiều, ánh mắt Vương Đằng sáng lên, biết sắp đến đỉnh núi rồi, tốc độ lập tức tăng nhanh vài phần.
Feriah theo sát phía sau.
Hình như tất cả Thánh sứ đều tự bạo mà chết, cho nên không có ai có thể ngăn cản được bọn họ.
Gần như sau một hô hấp, hai người chạy ra khỏi vùng sương mù, đi đến đỉnh núi.
Rắc!
Một tiếng vang nhỏ, hai chân Vương Đằng dẫm lên trên mặt đất.
Feriah đứng ở bên cạnh hắn, ánh mắt cảnh giác liếc nhìn xung quanh.
Sau khi thấy rõ cảnh tượng bốn phía, hai người đều hơi kinh ngạc.
Trên đỉnh núi này không giống với một nơi nguy hiểm, ngược lại giống như tiên cảnh, sương mù nhàn nhạt vờn quanh, đủ loại kỳ hoa dị thảo sinh trưởng nơi đây, nhưng mà không có sinh linh gì, có vẻ yên tĩnh đặc biệt.
Mà ở trước mặt hai người có một linh thụ vĩ đại đang lẳng lặng đứng sừng sững trên núi đá chót vót, rất nhiều rễ cây to khỏe lộ ra trên mặt đất, bám chặt lấy vách đá xung quanh, cắm rễ thật sâu vào trong đó, cành là sum suê, mọc theo hướng mặt trời, thân cây cứng cáp mà có lực, giống như muốn tránh thoát khỏi vận mệnh trói buộc.
Nếu như chỉ có thế, cây này chỉ là một gốc cây bình thường mà thôi.
Nhưng Vương Đằng và Feriah lại nhìn thấy cây này đang tản ra ánh sáng trắng nhàn nhạt, thần thánh, cao quý, không cho phép xâm phạm.
Trên thân cành của nó có từng đường vân màu trắng, cực kỳ giống với phù văn do trời đất vận hành sinh ra, phút sâu ở trên thân nó, khiến cho nó có vẻ thần dị lạ thường.
Nếu như cẩn thận quan sát sẽ phát hiện ra, kể cả trên lá cây kia cũng có từng đường vân màu trắng li ti đang tản ra tia sáng màu trắng nhàn nhạt.
Đây không phải là một gốc cây bình thường!
“Đây có phải là cây Quang Minh không vậy?” Ánh mắt Feriah lộ vẻ kinh ngạc, chần chừ nói.
Vương Đằng chưa trả lời mà trực tiếp mở ‘Đôi mắt Chân Thị’ ra, nhìn về phía cây to kia.
Trong ánh sáng trắng nhu hòa có một bóng sáng đang cuộn mình, giống như một đứa trẻ sơ sinh mới vừa sinh ra.
“Quả nhiên là ngươi!” Khóe miệng Vương Đằng nhếch lên.
Bóng sáng này chính là bóng sáng bên trong hạt giống!
“Làm càn!”
Bóng sáng kia giống như nhận ra Vương Đằng đang nhìn trộm, thân hình duỗi ra, một đôi mắt màu vàng nhạt nhìn Vương Đằng, ánh mắt của hai bên va chạm trong vô hình, giọng quát lạnh uy nghiêm quanh quẩn lên trong thức hải của Vương Đằng.
Tiếng quát lạnh này mang theo tinh thần mạnh mẽ đánh sâu vào, lập tức nhằm vào thể tinh thần của Vương Đằng.
“Hừ!” Vương Đằng hừ lạnh một tiếng, tháp Cửu Bảo Phù Đồ tản mát ra ánh vàng lộng lẫy, trực tiếp trấn áp dao động tinh thần này.
“Là ngươi!”
Bóng sáng kia hiển nhiên đã nhận ra Vương Đằng, trong giọng nói mang theo tức giận.
“Chúng ta lại gặp mặt.” Vương Đằng cười ha ha.
“Ngươi đang nói chuyện với ai vậy?” Mới vừa rồi Feriah chỉ cảm thấy một luồng dao động tinh thần quét ngang ra từ trên cây to, nhưng không biết là ai phát ra, nên nhíu mày hỏi.
“Giấu đầu lộ đuôi, hóa ra đúng là một thân cây!” Vương Đằng hất cằm về phía cây to trước mặt, giễu cợt nói.
“Cây!” Feriah híp mắt lại, hiển nhiên đã rõ ràng điều gì, nhưng còn hơi kinh ngạc trong lòng, dao động tinh thần vừa rồi lại do một cái cây phát ra, nhưng lập tức nàng lại sửng sốt, kinh ngạc biến thành khiếp sợ: “Đợi chút, cây này… thành tinh à!”
“Có thể nói như vậy!” Vương Đằng liếc nhìn nàng, ánh mắt tán thưởng, cô nhóc này quả nhiên giống hắn.