Thân hình đang điên cuồng giãy giụa của Thánh sứ lập tức vô lực rũ xuống, mất đi ý thức.
“Tinh thần lực rất yếu!” Vương Đằng thầm đưa ra một kết luận.
Thánh sứ do tộc Quang Nhung Linh biến dị thành, hắn không tiện trực tiếp giết đi, cho nên dùng phương thức này để đánh choáng.
Sau đó tia sáng nguyên lực chớp động lên trong tay hắn, hình thành một xiềng xích phù văn quấn quanh trên thân thể Thánh sứ, phong tỏa nguyên lực trong cơ thể nó, ném vào trong mảnh nhỏ không gian.
Rầm rầm rầm…
Cách đó không xa cũng truyền đến tiếng nguyên lực nổ vang.
Lúc này Vương Đằng đã mở ‘Đôi mắt Chân Thị’ ra, nhìn sang bên kia, khóe miệng không nhịn được nhếch lên độ cong vui sướng khi người gặp họa.
Feriah bị ba Thánh sứ cuốn lấy!
Ở trong hoàn cảnh bị sương mù bao phủ này rất bất lợi cho Feriah.
Cho nên nàng bị ba Thánh sứ cuốn lấy, chỉ sợ rất khó nhanh chóng thoát thân được.
Vương Đằng không để ý đến, thực lực của Feriah không tệ, lại không đến mức nguy hiểm đến tính mạng, nên hắn lập tức lao thẳng lên trên.
Mà ở trong sương mù kia, lại có mấy bóng dáng lao thẳng đến.
Vương Đằng đã tìm được nhược điểm của các Thánh sứ, cho nên nhanh chóng giải quyết được bọn họ, thu tất cả vào trong mảnh nhỏ không gian, chờ sau khi trở về giao lại cho đại trưởng lão, để đại trưởng lão tự đau đầu đi.
Nhưng mà sau khi hắn thu phục sáu Thánh sứ, đột nhiên phát hiện trong sương mù xung quanh đều là bóng đen chi chít dày đặc.
Hắn, bị bao vây!
Vương Đằng liếc mắt đảo qua, ít nhất có tám chín mươi Thánh sứ bao vây lấy hắn, đôi mắt màu vàng nhạt lạnh như băng xuyên thấu qua sương mù, cứ lạnh lùng nhìn hắn như vậy.
“…” Da đầu Vương Đằng hơi run lên, không nhịn được phun ra một câu chửi tục trong lòng: “Đù má nó, tất cả đều đến tìm ta!”
Vừa rồi hắn còn cười nhạo Feriah, kết quả hiện giờ đến lượt hắn trúng chiêu.
Tám chín mươi Thánh sứ, vậy ai chịu nổi!
Những Thánh sứ này đều học thông minh, biết vài tên đến là vô dụng, đều chỉ thành đưa đồ ăn cho Vương Đằng, cho nên rõ ràng dốc toàn lực lượng.
Grào!
Grào!
…
Những Thánh sứ này lại phát ra tiếng gầm gừ giống như thú hoang, sau đó đồng loạt lao về phía Vương Đằng.
“Ôi má ơi!” Da đầu Vương Đằng nổ tung, trực tiếp vận dụng ‘Không Thiểm’ bỏ chạy.
Không đánh! Không đánh!
Trong phút chốc, không gian chỗ Vương Đằng đứng dao động một trận, hắn đã biến mất tại chỗ, những Thánh sứ xông lên lập tức chụp hụt.
Một đầu khác, Feriah đang bị ba Thánh sứ chặn lại, nghe được tiếng kêu truyền ra từ sâu trong sương mù, không khỏi nhìn sang bên đó, nói thầm: “Bên kia đã phát sinh chuyện gì? Giống như có vẻ thật kịch liệt.”
Nhưng không cần nghĩ cũng biết, nhất định là Vương Đằng đã gặp Thánh sứ khác, hơn nữa có vẻ số lượng còn nhiều hơn bên chỗ nàng.
Feriah nhếch miệng cười xấu xa.
Ai bảo ngươi kiêu ngạo!
Nàng hừ nhẹ một tiếng trong lòng, lập tức nhìn về phía ba Thánh sứ phía trước, sắc mặt hoàn toàn nghiêm túc, hai đấm bùng nổ tia sáng, Quang Minh quyền hóa thành tia sáng đánh ra.
Rầm rầm rầm…
Tiếng nổ vang quanh quẩn, ba Thánh sứ đối mặt với Quang Minh quyền khủng khiếp này, cuối cùng bị thương nặng ngã xuống, mất đi lực chiến đấu.
Feriah cũng không giết bọn họ, chỉ bỏ bọn họ lại đó, sau đó lao tới trước.
Vương Đằng bị mấy chục Thánh sứ đuổi giết, sắc mặt hơi đen, hắn vung tay lên, vô số điểm sáng bay ra, rơi lên trên người những Thánh sứ kia.
Phù du hư không phẫn nộ!
Công kích tinh thần phong ấn trong phù du hư không bộc phát ra, không ít Thánh sứ trúng chiêu, lập tức mất đi năng lực phản kháng.
Vương Đằng không định dây dưa với bọn họ, lập tức bay lên trên.
Không bao lâu đã chạm trán với Feriah ở chỗ không xa, nàng nhìn thấy mấy chục Thánh sứ ở sau lưng Vương Đằng, cuối cùng mới biết động tĩnh vừa rồi là có chuyện gì, lập tức thay đổi sắc mặt.
“Ngươi đừng đến đây!”
“Không, ta cứ muốn qua.” Vương Đằng cười he he, tốc độ đột nhiên tăng mạnh, vọt đến bên cạnh Feriah.
“Ngươi vô sỉ!” Sắc mặt Feriah trực tiếp đen thui.
“Ta còn chưa tính món nợ lần trước ngươi cướp hạt giống của ta đâu, lần này ngươi không chạy được.” Vương Đằng nói.
Grào!
Thánh sứ phía sau lập tức gầm thét đuổi theo, theo hai người Vương Đằng càng gần lên đến đỉnh núi, hình như bọn họ càng trở nên luống cuống.
Đột nhiên, trên người bọn họ bộc phát ra tia sáng trắng chói mắt, dao động năng lượng cuồng bạo tản mát ra từ trong cơ thể, tốc độ càng tăng mạnh, xông thẳng về phía Vương Đằng và Feriah.
“Không ổn!” Ánh mắt Vương Đằng ngưng lại
“Bọn họ định tự bạo!” Sắc mặt của Feriah cũng trắng bệch.
Tốc độ của những Thánh sứ này đột nhiên biến hóa quá nhanh, lập tức đã đến gần bọn họ, sau đó từng tiếng nổ vang đột nhiên vang dội lên.
Ầm rầm!
Ầm rầm!
Ầm rầm!
Tất cả Thánh sứ lại đều tự bạo, tia sáng trắng chói mắt, năng lượng vô cùng cuồng bạo bộc phát ra, nuốt hết hai người Vương Đằng và Feriah.
Sương mù xung quanh bị khuấy loạn, giống như có dấu hiệu tan ra, nhưng dưới tia sáng trắng chói mắt lại không nhìn thấy gì cả.
Đột nhiên, ở xa xa không gian dao động một trận, Vương Đằng bước ra từ trong hư không.
“Nguy hiểm thật! Nguy hiểm thật! Thiếu chút nữa về với ông bà.” Vương Đằng thở phào ra, vỗ ngực nói.
Cùng lúc đó, một tia sáng lóe lên, Feriah cũng hiện ra thân hình ở bên cạnh hắn, nàng dùng ‘Độn Quang’ trốn thoát.
Nhưng mà nàng có vẻ chật vật hơn Vương Đằng rất nhiều.
Sắc mặt của Feriah hơi khó coi, vẫn còn hơi hoảng hốt, lúc này mới chậm rãi khôi phục một chút huyết sắc.
“Ngươi không được đâu cô bé!” Vương Đằng nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, không khỏi uyển chuyển nói.
Nghe được lời nói của Vương Đằng, sắc mặt Feriah cứng đờ.
Tên khốn này!
Vừa rồi thiếu chút nữa bị hắn hại chết, hiện giờ lại còn ở đó mà nói mát.
Nhưng không thể không thừa nhận, thủ đoạn di chuyển không gian của tên khốn này thật sự cao siêu, tình huống mới vừa rồi, thời gian để cho người ta phản ứng lại kịp rất ngắn, nhưng hắn lại thông qua thủ đoạn không gian tốt đẹp không có vấn đề gì tránh thoát được.
Một điểm này, nàng mặc cảm.
Cho dù là ‘Độn Quang’ của nàng, ở phương diện này vẫn kém thủ đoạn di chuyển không gian của Vương Đằng.