Nếu như nàng nói không có vấn đề, vậy tám phần là không có vấn đề gì.
Trong lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi lên trên người Vương Đằng.
Đây rốt cuộc là tài năng cỡ nào mới có thể lấy cảnh giới cấp Hằng Tinh phát triển ra công phấp cấp Vũ Trụ chứ!
Feriah đã hoàn toàn tin phục tài năng của Vương Đằng.
Tên này thật sự là đồ yêu nghiệt!
“Vương Đằng, ta thật sự không biết nên cảm ơn ngươi như thế nào.” Đại trưởng lão hít một hơi thật sâu, nói với Vương Đằng.
Vương Đằng lại khách sáo một phen, nói: “Hiện giờ ta chỉ có thể phát triển công pháp đến cấp Vũ Trụ, cấp bậc sau đó cần phải chờ cảnh giới của ta cao hơn một chút mới có thể phát triển tiếp cho các ngươi.”
“Không phải ngươi nói thuận tay à? Vì sao phát triển đến cấp Vũ Trụ lại không được.” Feriah nói.
“Đối với ta, thứ đã biết sẽ không hề có bất cứ khó khăn gì, không biết chính là không biết.” Vương Đằng thản nhiên nói.
“…” Feriah bị nghẹn đến không thốt nên lời.
Sao giống như lại khiến tên ra ra cmn vẻ?
Thứ biết sẽ không có bất cứ khó khăn gì!
Đây là tự tin đến cỡ nào!
Tên khốn đáng chết này…
“Đủ, đủ, công pháp cấp Vũ Trụ hoàn toàn đã đủ cho chúng ta hiện giờ.” Đại trưởng lão vội vàng nói.
“Vậy không vội, chờ về sau trong bộ tộc các ngươi có ai đạt đến cấp Vũ Trụ thì liên lạc với ta.” Vương Đằng nói.
“Được.” Đại trưởng lão không nói lời khách khí, đột nhiên nhớ ra cái gì, lại hỏi: “Đúng rồi, môn công pháp này có tên chưa?”
“Còn chưa kịp đặt tên.” Vương Đằng hơi sửng sốt, nói.
Vừa rồi mới chỉ chú ý đến thí nghiệm khả năng của công pháp, hắn thật sự đã quên mất chuyện này.
“Công pháp do ngươi sáng tạo ra, vậy do ngươi lấy cho nó cái tên đi.” Đại trưởng lão cười nói.
Vương Đằng không chối từ, ngẫm nghĩ, nói: “Không bằng gọi là ‘Quang Linh quyết’ đi, đơn giản dễ nhớ.”
“Quang Nhung Linh, Quang Linh quyết, được!” Đại trưởng lão rất vui vẻ.
“Quang Linh quyết, vừa nghe đã biết là công pháp riêng của Quang Nhung Linh chúng ta, ta thích.” Nhung Lê cười he he nói.
“Tốt quá, chúng ta có công pháp của riêng mình.”
“Ha ha ha, Quang Linh quyết, công pháp của tộc Quang Nhung Linh chúng ta.”
…
Thủ lĩnh bộ lạc ở xung quanh đều vui sướng không thôi, trên mặt tràn đầy nụ cười.
Người ngoài thật sự rất khó hiểu được tâm tình này của bọn họ.
Vấn đề quấy nhiễu vô số năm đã được giải quyết như vậy, còn giải quyết vượt mức, sao bọn họ có thể không vui vẻ được.
Vương Đằng không khỏi bị vui vẻ này lây nhiễm, khóe miệng cũng nhếch lên một độ cong.
Feriah nhìn xem cảnh này, đột nhiên cảm thấy mình giống như dư thừa, nàng vốn cho rằng mình có thể giúp đỡ được tộc Quang Nhung Linh, không ngờ lại chỉ là kẻ đi ngang qua.
Tức giận!
Đều do Vương Đằng tên này hại.
Không phục lại trào dâng lên trong lòng Feriah, nàng thầm nghĩ, nhìn xem có thể lấy lại danh dự từ chỗ khác không.
“Đại trưởng lão, nếu như không có chuyện gì nữa, ta định lên trên núi Thánh nhìn xem.” Vương Đằng thấy mọi người đã khôi phục bình tĩnh mới mở miệng nói.
“Hiện giờ ngươi sẽ lên núi Thánh?” Đại trưởng lão kinh ngạc nói.
“Đúng.” Vương Đằng gật đầu.
“Ngươi mới vừa phát triển công pháp, không nghỉ ngơi một chút sao?” Đại trưởng lão hỏi.
“Không cần thiết, đã khôi phục.” Vương Đằng bình thản nói.
“…” Đại trưởng lão.
“…” Feriah.
Lại khôi phục?
Tên này rốt cuộc được làm từ cái gì vậy?
Rõ ràng chưa hề thấy hắn nghỉ ngơi, lại giống như người không làm việc gì, thật sự chính là máy móc không biết mệt mỏi.
Đại trưởng lão cẩn thận quan sát sắc mặt của Vương Đằng, đúng là không nhìn thấy hắn mệt mỏi chút nào, cuối cùng không thể không tin tưởng, gật đầu đồng ý nói: “Một khi đã như vậy, ngươi hãy đi đi, nhất định phải cẩn thận.”
“Yên tâm.” Vương Đằng nói xong đã trực tiếp bay ra ngoài cửa, bay vút lên không trung.
“Ta đi cùng với ngươi.” Feriah tự nhiên không chịu lạc hậu, cũng đuổi theo.
Hai người lập tức bay về phía núi Thánh.
Đại trưởng lão và Nhung Lê các Quang Nhung Linh đều ở phía sau nhìn bọn họ đi xa, có một chút lo lắng trong ánh mắt.
“Đại trưởng lão, bọn họ cứ đi lên trên núi Thánh như vậy, thật sự không thành vấn đề sao?” Nhung Lê không nhịn được hỏi.
“Thực lực của bọn họ mạnh như thế, chắc chắn không thành vấn đề.” Đại trưởng lão còn chưa mở miệng nói chuyện, Nhung Sơn đã tùy tiện nói.
“Nhưng núi Thánh đã phong bế ba trăm năm, không ai biết trên đó đã xảy ra biến cố gì.” Nhung Lê lo lắng nói.
Đại trưởng lão chưa nói gì cả, xoay người trở về nhà.
…
Ở bên kia, Vương Đằng và Feriah đang bay lên trên đỉnh núi Thánh, tuy rằng đỉnh núi này rất cao, nhưng lấy tốc độ của bọn họ, lên đến đỉnh vốn không tốn bao nhiêu thời gian.
Vấn đề duy nhất chính là sương mù này, nó bao phủ nửa phần trên của ngọn núi Thánh, khiến cho người ta không thể nào nhìn thấy rõ được con đường phía trước.
Vương Đằng nhanh chóng đi đến trước sương mù, không hề dừng lại, tốc độ không giảm nhảy vào trong sương mù.
Feriah lại hơi chần chừ, nhưng ngay sau đó nàng cắn răng, cũng theo vào.
Vương Đằng cấp tốc đi qua trong sương mù, cuốn niệm lực tinh thần ra, cảm nhận tình hình bốn phía, để đề phòng xuất hiện nguy hiểm gì.
Vèo!
Đúng lúc này truyền đến một tiếng xé gió.
Có một bóng đen lóe lên trong sương mù kia, dao động nguyên lực mãnh liệt truyền đến từ bên trái Vương Đằng, đánh lên trên đầu hắn.
Vương Đằng vẫn bình tĩnh, một quyền đánh ra, va chạm trực tiếp với công kích kia.
Rầm một tiếng!
Công kích đến từ đối diện lập tức tiêu tán, không tổn thương đến hắn chút nào.
Tia sáng lóe lên trong mắt Vương Đằng, thân hình đột nhiên vọt tới, vượt qua hư không, giơ tay trảo tới trước, một bóng dáng bị hắn trảo ra từ trong sương mù.
Rõ ràng chính là một Thánh sứ!
Thân hình có lông mềm như nhung, nhưng lại cường tráng lạ thường, có tia sáng màu vàng nhạt vô tình lạnh như băng trong ánh mắt.
Không hề có khác biệt gì với vài Thánh sứ đã bị bắt trước đó.
Thánh sứ này bị Vương Đằng nắm vào yết hầu, thân thể giãy giụa không ngừng.
Vương Đằng không khỏi nhíu mày, tia sáng lóe lên trong mắt, tinh thần lực hình thành mũi nhọn đâm vào trong mắt lạnh như băng của tên Thánh sứ kia.
Ầm!