“Đại trưởng lão, ta chỉ làm một chuyện nhỏ, sao có thể nhận lời thề nặng như vậy của các ngươi được.” Vương Đằng nói.
“Đây lại không phải là chuyện nhỏ đối với chúng ta.” Đại trưởng lão không hề để ý cười nói, giọng hắn hơi yếu ớt, giống như vừa rồi sử dụng Huyết Mạch linh thệ đã tạo thành ảnh hưởng không nhỏ đối với hắn.
“Đại trưởng lão, ngươi không sao chứ?” Nhung Lê và Nhung Sơn ở bên cạnh vội vàng đỡ lấy hắn.
“Già rồi, già rồi.” Đại trưởng lão xua tay, ý bảo mình không đáng lo ngại.
“Các ngươi coi ta là bạn bè, ta tự nhiên nên giúp đỡ các ngươi, chứ không phải vì cảm kích của các ngươi.” Vương Đằng nghiêm túc chính trực nói.
Các Quang Nhung Linh như đại trưởng lão, Nhung Lê, Nhung Sơn càng cảm động vô cùng.
Vương Đằng thật sự là người bạn thân nhất của bọn họ!
“Ha ha ha, có câu này của ngươi là đủ.” Đại trưởng lão cười nói.
“…” Feriah cảm thấy da mặt của Vương Đằng thật dày, có thể nói ra lời nói không biết xấu hổ này một cách không hề có áp lực.
Không biết vì sao, nàng luôn cảm thấy Vương Đằng đang ra vẻ.
Tên này tuyệt đối không lương thiện giống như vẻ bề ngoài.
“Hôm nay thật sự là một ngày đáng để nhớ kỹ.” Đại trưởng lão cảm khái: “Cuối cùng tộc Quang Nhung Linh chúng ta đã có một công pháp cấp Hằng Tinh thuộc về mình!”
“À này…” Vương Đằng không khỏi cắt ngang lời đại trưởng lão.
“Sao vậy?” Đại trưởng lão hỏi.
“Đại trưởng lão, có thể ngươi đã hiểu lầm, môn công pháp này không phải là công pháp cấp Hằng Tinh.” Vương Đằng bình tĩnh nói.
“Không phải công pháp cấp Hằng Tinh?” Đại trưởng lão ngây ngẩn cả người.
Các Quang Nhung Linh như Nhung Lê, Nhung Sơn không khỏi sững sờ tại chỗ.
Kể cả Feriah cũng ngẩn ra.
Chẳng lẽ…
Một ý niệm khiến mọi người cảm thấy kinh hãi không khỏi hiện lên trong lòng bọn họ.
Nhưng bọn họ lại cảm thấy không thể tin nổi, khó tiếp nhận được.
“Đây không phải là…” Giọng nói của đại trưởng lão hơi run, ánh mắt trợn to, còn kích động hơn lúc nãy.
Vương Đằng lo lắng hắn có thể vì kích động quá mức mà trực tiếp ngất đi không, dù sao cả đống tuổi, lỡ như kích động ngỏm đi, tội lỗi của hắn có thể to lắm, vì thế vội vàng nói: “Đại trưởng lão, ngươi tạm thời đừng kích động, hít thở sâu, hít thở sâu.”
“Không sao, ta không có việc gì.” Đại trưởng lão lắc đầu liên tục, cầm tay Vương Đằng, nói năng hơi lộn xộn hỏi: “Công pháp này không phải là, không phải là…”
“Không sai, nó là cấp Vũ Trụ, khi ta phát triển công pháp, nhìn thấy phía sau không có khó khăn quá lớn, cho nên đã thuận tay phát triển nó đến cấp Vũ Trụ.” Vương Đằng nói.
“Cấp Vũ Trụ! Thật sự là cấp Vũ Trụ!” Đại trưởng lão kích động đến không thể kiểm soát bản thân.
Niềm vui này đến hơi đột ngột, khiến cho hắn có một cảm giác giống như bị bánh thịt rơi từ trên trời xuống nện trúng.
Hắn vốn cho rằng Vương Đằng có thể phát triển ra một môn công pháp cấp Hằng Tinh đã xem như may mắn lớn nhất của bọn họ, không ngờ Vương Đằng lại phát triển ra công pháp cấp Vũ Trụ.
Điều này không thể nào tin nổi!
Các Quang Nhung Linh như Nhung Lê, Nhung Sơn cũng cảm thấy bị niềm vui bất ngờ vĩ đại đánh trúng, hai mặt nhìn nhau, trải qua ngạc nhiên lúc đầu sau đó đều kích động đến run rẩy toàn thân.
Đặc biệt là Nhung Lê, trong tay nâng cuốn da thú ghi chép lại môn công pháp kia, dáng vẻ cẩn thận giống như sợ phá rách cuốn da thú vô cùng cứng rắn kia vậy, có vẻ vô cùng buồn cười.
Nhưng không ai chê cười nó cả, vì lúc này tất cả Quang Nhung Linh đều mong muốn cung phụng cuốn da thú này.
“Thuận tay…” Feriah cũng khiếp sợ đến không thể thốt nên lời thật lâu.
Công pháp cấp Vũ Trụ!
Vương Đằng lại phát triển ra một môn công pháp cấp Vũ Trụ!
Còn cmn thuận tay phát triển ra.
Chuyện này làm sao có thể chứ?
Kể cả ông nội nàng phát triển ra một môn công pháp cấp Hằng Tinh cũng chưa chắc có thể thành công được, công pháp cấp Vũ Trụ càng không cần phải nói.
Vương Đằng dựa vào đâu mà có thể phát triển ra công pháp cấp Vũ Trụ?
Đừng quên hắn chỉ là một võ giả cấp Hằng Tinh mà thôi.
Một võ giả cấp Hằng Tinh phát triển ra công pháp cấp Vũ Trụ, cho dù như thế nào, chuyện này đều khiến cho người ta cảm thấy vô cùng hoang đường.
“Có thể đưa công pháp cho ta xem không?” Feriah chần chừ một chút, cuối cùng không nhịn được nói.
Nàng phải xác nhận một chút!
Đại trưởng lão hơi sửng sốt, lập tức quay đầu sang nhìn Vương Đằng.
Công pháp này do Vương Đằng phát triển ra, tuy rằng tặng cho Quang Nhung Linh bọn họ, nhưng bọn họ không thể đưa cho những người khác nhìn xem khi không được sự đồng ý của hắn.
“Không sao, nếu như nàng muốn nhìn xem cứ việc cho nàng xem.” Vương Đằng thản nhiên nói.
Hắn biết Feriah chắc chắn không tin, cho nên mới đưa ra yêu cầu này.
Vương Đằng không hề lo lắng chút nào, bởi vì hắn biết môn công pháp mình phát triển ra không có bất cứ vấn đề nào.
Về phần bị Feriah biết được nội dung công pháp, chuyện này không thành vấn đề.
Một môn công pháp cấp Vũ Trụ mà thôi, để cho nàng nhìn thì sao chứ.
Huống hồ thân phận của Feriah không tầm thường, đoán chừng đều chướng mắt với môn công pháp cấp Vũ Trụ này.
Nếu như tính toán chi li, ngược lại có vẻ hắn quá mức hẹp hòi.
Sau khi nhận được cho phép của Vương Đằng, đại trưởng lão đã đưa cuốn da thú cho Feriah.
Feriah liếc nhìn Vương Đằng rồi mở ra xem, chân mày nàng dần dần nhíu lại, giống như đang trầm tư.
Hồi lâu sau nàng mới thở ra một ngụm khí đục, sắc mặt phức tạp nói: “Đúng là công pháp cấp Vũ Trụ, ta không thấy có vấn đề gì cả.”
Đám người đại trưởng lão không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Trước đó khi biết đây là công pháp cấp Hằng Tinh, bọn họ còn có thể tin tưởng Vương Đằng vô điều kiện.
Nhưng khi biết nó là công pháp cấp Vũ Trụ, bọn họ khó tránh khỏi hơi nghi ngờ trong lòng.
Dù sao phát triển công pháp cấp Vũ Trụ tuyệt đối khó khăn hơn công pháp cấp Hằng Tinh không chỉ trăm lần ngàn lần, chênh lệch quá lớn.
May mà Feriah đã xác định công pháp này không hề có bất cứ vấn đề gì.
Thân phận của Feriah không bình thường, tuy rằng cấp bậc của nàng không cao, nhưng tầm nhìn lại không hề thấp, hoàn toàn có thể nhận ra được công pháp này có tồn tại vấn đề gì hay không.