Đột nhiên, toàn thân Nhung Lê chấn động, nguyên lực Quang Minh trong trời đất đột nhiên hội tụ về phía hắn, tạo thành một vòng xoáy nguyên lực ở trên đầu hắn.
“Sắp đột phá rồi!” Feriah kinh hãi nói.
“Thật bình thường, bọn họ đã mắc kẹt ở cấp Hành Tinh đỉnh phong thật lâu, còn thiếu một cơ hội mà thôi.” Vương Đằng nói.
“Vậy tốt quá, vậy tốt quá!” Đại trưởng lão kích động đến nói chuyện đều không lưu loát.
Các Quang Nhung Linh khác đều hưng phấn không thôi, nhưng bọn họ chưa phát ra âm thanh, thật khẩn trương nhìn Nhung Lê.
Vương Đằng nhìn vòng xoáy nguyên lực trên đỉnh đầu Nhung Lê, không khỏi cười nói: “Xem ra môn công pháp ta phát triển ra không tệ.”
Số lượng nguyên lực hội tụ khi đột phá chẳng những có liên quan đến tích lũy của bản thân, cũng còn có liên quan đến cấp bậc của công pháp, cấp bậc càng cao, nguyên lực hội tụ tự nhiên sẽ càng nhiều.
Đây là nguyên nhân rất nhiều người đều xua như xua vịt với công pháp cao cấp.
Lần đột phá này của Nhung Lê kéo dài một tiếng.
Sau một tiếng, vòng xoáy nguyên lực trên đỉnh đầu Nhung Lê đều nhập vào trong thân thể, sau đó phát ra tiếng nổ vang ầm ầm.
Rầm!
Một khí thế mạnh mẽ bộc phát ra từ trên người Nhung Lê, còn mạnh hơn trước rất nhiều.
Nó mở to mắt, hưng phấn nhảy lên tại chỗ, hét lớn: “Ta đột phá, ta đột phá, ta đột phá cấp Hằng Tinh! Ha ha ha…”
Feriah cũng nhìn Vương Đằng, không thể che giấu nổi chấn động và hoảng sợ trong mắt.
Tên này thật sự làm được!
Nhung Lê lên cấp Hằng Tinh thành công!
Chuyện này có ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với toàn bộ chủng tộc Quang Nhung Linh.
Nó có ý nghĩa rằng cuối cùng Quang Nhung Linh còn không bị hạn chế ở cấp Hành Tinh nữa, bọn họ có thể có được thực lực càng mạnh.
Hơn nữa thực lực này dựa vào bọn họ tự tu luyện mà đến, không phải dựa vào ngoại lực.
Không có thứ gì càng đáng tin cậy hơn thực lực của bản thân.
Giây phút này, đại trưởng lão và thủ lĩnh các bộ lạc đều mừng rỡ như điên, bọn họ thấy được ánh rạng đông của toàn bộ chủng tộc.
Mà đây là Vương Đằng cho bọn họ.
Giờ phút này, theo Nhung Lê thành công, cảm kích của bọn họ đối với Vương Đằng đã lập tức nhảy lên mức độ tột đỉnh.
Kể cả thủ lĩnh các bộ lạc đều không hề còn hoài nghi gì với Vương Đằng nữa, chỉ còn lại cảm kích nồng đậm.
“Vương Đằng, Vương Đằng, ta đột phá!” Nhung Lê vui vẻ giống như một đứa trẻ, triển lãm thành quả đột phá của hắn với Vương Đằng.
Khóe môi Vương Đằng nở nụ cười nhàn nhạt.
Tên ngốc nghếch này, không phải chỉ đột phá đến cấp Hằng Tinh thôi sao, cần phải vui vẻ đến như vậy cơ à.
Môn công pháp do hắn phát triển này ít nhất có thể tu luyện đến cấp Vũ Trụ, Nhung Lê vui vẻ quá sớm.
Nhưng thủ lĩnh các bộ tộc lại vô cùng hâm mộ Nhung Lê.
Là người đầu tiên làm liều mà được lợi, tuy rằng phải gánh vác nguy hiểm nhất định, nhưng chỗ tốt nhận được lại là lớn nhất.
Nhung Lê có thể thuận lợi đột phá như thế có quan hệ chặt chẽ với Vương Đằng dốc lòng giải thích dẫn đường, người sau chắc chắn không có được đãi ngộ này.
“Vương Đằng, thật sự rất cảm ơn ngươi!” Đại trưởng lão cầm tay Vương Đằng, kích động nói.
“Không cần khách khí, đây đều là việc ta phải làm!” Vương Đằng cười nhẹ nói.
So sánh với ‘Nguyên Quang Thánh Kinh’, đây chỉ là một môn công pháp cấp Vũ Trụ không được coi là gì cả.
Có thể làm được chút chuyện cho Quang Nhung Linh, coi như là bồi thường cho bọn họ.
Đám người đại trưởng lão không biết khúc khuỷu trong đó, thấy Vương Đằng lo lắng thay cho bọn họ như vậy, thầm thấy thân cận với hắn thêm vài phần.
Nếu như nói trước đó bọn họ vẫn chỉ coi Vương Đằng là bạn bè, như vậy hiện giờ hoàn toàn coi hắn giống như người thân của mình.
“Vương Đằng, từ nay về sau ngươi chính là ân nhân lớn nhất của tộc Quang Nhung Linh chúng ta, trọn đời chúng ta đều sẽ không quên ân tình của ngươi.” Đại trưởng lão cảm động nói.
Nói xong hắn lại đột nhiên cắt tay mình, máu tươi chảy ra, tia sáng màu trắng dâng lên trên người hắn, sau đó kết hợp với máu tươi kia, ngưng tụ thành một ấn ký phù văn, nhập vào mi tâm của Vương Đằng.
Vương Đằng nhìn thấy phù văn kia, khẽ chớp mắt, nhưng không trốn tránh.
Phù văn này không hề có bất cứ ác ý gì.
“Huyết Mạch linh thệ!” Một chút khiếp sợ không khỏi lóe lên trong mắt Feriah, hiển nhiên nhận ra ấn ký phù văn này.
Đại trưởng lão lại sử dụng Huyết Mạch linh thệ!
Huyết Mạch linh thệ là một lời thề không gì phá vỡ nổi, chỉ có thể tự nguyện chấp nhận.
Sau khi chấp nhận linh thệ này, lời thề sẽ vĩnh viễn phút sâu trong huyết mạch, chân chính thành trọn đời không quên.
Hơn nữa là đại trưởng lão của tộc Quang Nhung Linh, Huyết Mạch linh thệ do nó lập ra tương đương với toàn bộ tộc Quang Nhung Linh đều phải tuân thủ theo lời thề.
Bởi vì nó đại biểu cho toàn bộ tộc Quang Nhung Linh.
Bởi vậy có thể thấy được đại trưởng lão cảm kích Vương Đằng đến cỡ nào.
Vương Đằng nhận được tình hữu nghị lâu dài của Quang Nhung Linh như vậy.
Đây là chuyện kể cả ông nội nàng đều không thể làm được.
Tuy rằng thực lực tổng thể của Quang Nhung Linh không mạnh, nhưng tài nguyên hệ Quang Minh trên hành tinh này phong phú.
Có thể nhận được tình hữu nghị của Quang Nhung Linh, bảo vật hệ Quang Minh còn có thể thiếu sao?
Feriah vẫn còn chưa quên được chín cây linh vật hệ Quang Minh vạn năm trước đó đại trưởng lão đã lấy ra, cho dù ở trong vũ trụ, đó đều là một khoản của cải vĩ đại.
“Huyết Mạch linh thệ?!” Khi Vương Đằng nghe được bốn chữ này, trong lòng thoáng động.
“Vương Đằng, Quang Nhung Linh này thật sự đã ra đủ vốn liếng.” Giọng nói của Viên Cổn Cổn đột nhiên vang lên trong đầu Vương Đằng.
“Huyết Mạch linh thệ này là gì vậy?” Vương Đằng hỏi.
Viên Cổn Cổn lập tức giải thích, nội dung cơ bản giống với Feriah đã biết, không hề chênh lệch.
“…” Vương Đằng nghe xong, rơi vào trong im lặng.
Có phải đại trưởng lão đã hiểu lầm cái gì không?
Hắn chỉ nói một câu khách khí, sao giống như Quang Nhung Linh cảm kích hắn càng thêm mãnh liệt vậy? Còn không tiếc chấp nhận Huyết Mạch linh thệ?