Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1894 - Chương 1894. Tên Này Thật Sự Làm Được! (3)

Chương 1894. Tên này thật sự làm được! (3)
Chương 1894. Tên này thật sự làm được! (3)

Một võ giả trẻ tuổi có thể làm được chuyện mà kể cả võ giả cấp Bất Hủ đều không thể làm được sao?

Vừa chờ đã chờ ba tiếng.

Kẹt một tiếng, cánh cửa bằng gỗ đột nhiên mở ra.

Một bóng dáng đi ra khỏi từ sau cánh cửa gỗ, rõ ràng là Vương Đằng.

“Đã đi ra!” Mọi người chấn động tâm thần.

Vương Đằng nhìn thấy tình hình bên ngoài, không khỏi hơi sửng sốt, nói: “Không phải các ngươi vẫn luôn chờ ở đây đó chứ?”

“Sao rồi?” Đại trưởng lão bước nhanh lên trước, ánh mắt chờ đợi nhìn xem Vương Đằng.

Feriah đứng tại chỗ, nhưng ánh mắt cũng dừng ở trên người Vương Đằng.

“May mắn không làm nhục mệnh!” Vương Đằng giơ cuốn da thú trên tay lên, đưa cho đại trưởng lão: “Đại trưởng lão, ngươi có thể tìm người thử xem hiệu quả như thế nào?”

“Thật sự, thật sự, thật sự thành công?” Đại trưởng lão kích động không thôi, hai tay đều đang run rẩy, nâng cuốn da thú Vương Đằng giao cho hắn, giống như đang nâng trân bảo hiếm có nào đó.

Không thể tin nổi tràn đầy trong lòng Feriah, ánh mắt dừng ở trên cuốn da thú kia, muốn nhìn xem nội dung trong đó.

Một ngày!

Tên này thật sự chỉ dùng một ngày đã phát triển ra một môn công pháp thích hợp cho Quang Nhung Linh tu luyện?

Tất cả đám người Nhung Lê, Nhung Sơn xúm lại, ánh mắt kích động nhìn xem cuốn da thú kia. Nếu không phải bị đại trưởng lão cầm trong tay, chỉ sợ bọn họ đã không nhịn được định ra tay cướp lấy.

Trong cuốn da thú này là công pháp có thể để cho bọn họ tu luyện đến trên cấp Hành Tinh!

“Nhưng phải nhắc nhở mọi người một câu, mặc dù trong quá trình ta phát triển công pháp này thì không có bất cứ vấn đề gì, nhưng dù sao còn chưa thử trên người thật, cho nên vẫn tồn tại nguy hiểm nhất định. Các ngươi tốt nhất chọn một người ra thử xem.” Vương Đằng đột nhiên nói.

Đám người đại trưởng lão giống như bị dội một chậu nước lạnh, lập tức tỉnh táo lại.

“Này…” Đại trưởng lão chần chừ.

Muốn tu luyện công pháp này nhất định phải tìm một Quang Nhung Linh cấp Hành Tinh đỉnh phong, nhưng trong bọn họ, chỉ có thủ lĩnh của các bộ lạc mới đạt đến cảnh giới này.

Nhưng thân phận thủ lĩnh của các bộ lạc thật sự quan trọng, nếu như xảy ra vấn đề, đều sẽ là tổn thất cực kỳ to lớn đối với bộ lạc của bọn họ.

Dù sao thủ lĩnh của mỗi bộ lạc đều không phải vô cùng đơn giản có thể tuyển ra được, thực lực và danh vọng đều phải nhận được tán thành của các Quang Nhung Linh khác trong tộc mới được chọn làm thủ lĩnh.

Trong lúc này, thủ lĩnh của các bộ lạc đều rơi vào trong do dự.

“Đại trưởng lão, để cho ta thử.” Lúc này, một bóng dáng đứng lên.

“Nhung Lê!” Đại trưởng lão kinh ngạc nhìn đối phương, cau mày nói: “Ngươi suy nghĩ kỹ càng rồi chứ?”

“Vương Đằng là bạn của ta, ta tin tưởng hắn.” Nhung Lê lớn tiếng nói.

Vương Đằng không khỏi liếc nhìn Nhung Lê, tên này lại tin tưởng hắn như vậy, thật sự khiến cho hắn hơi cảm động.

“Yên tâm đi, có ta ở bên cạnh nhìn xem, cho dù xảy ra vấn đề gì, ta đều có thể giúp đỡ các ngươi không chế nguyên lực tán loạn, không có chuyện gì.” Vương Đằng nói.

“…” Đại trưởng lão im lặng một chút, buồn bã nói: “Vì sao ngươi không nói sớm?”

Các thủ lĩnh Quang Nhung Lê khác cũng nhìn Vương Đằng, ánh mắt hơi u oán, làm hại bọn họ lo lắng uổng công một phen.

“Ha ha ha, ta còn không kịp nói, các ngươi đã tự thảo luận lên.” Vương Đằng cười nói.

Feriah không nói gì liếc nhìn hắn.

Tên này đúng là có sở thích xấu xa.

“Nếu không thì để ta là người đầu tiên?” Nhung Sơn sáp lại.

“Đi đi đi, ngay từ đầu ngươi đã không tin Vương Đằng, hiện giờ muốn chiếm tiện nghi, không có cửa đâu.” Nhung Lê gạt đối phương ra, tức giận nói.

“Được rồi, Nhung Sơn ngươi sang bên cạnh đi, để Nhung Lê đến.” Đại trưởng lão lên tiếng.

Vẻ ngượng ngùng hiện lên trên mặt Nhung Sơn, chỉ có thể lui sang bên cạnh.

Đại trưởng lão đưa cuốn da thú kia cho Nhung Lê, đối phương vội vàng mở ra.

“Không hiểu có thể hỏi ta.” Vương Đằng nói.

Nhung Lê cảm kích liếc nhìn Vương Đằng, gật đầu.

Hắn nhìn trọn vẹn hơn nửa tiếng, thỉnh thoảng hỏi Vương Đằng một câu, có nhiều chỗ tương đối sâu xa khó hiểu, nếu như không có Vương Đằng giải thích, hắn vốn không rõ.

Vương Đằng vung tay lên, một bóng sáng có cấu tạo thân thể của Quang Nhung Linh hiện ra giữa không trung, mỗi một đường mạch lạc đều có thể nhìn thấy được rõ ràng.

Đám người đại trưởng lão khiếp sợ không thôi, Vương Đằng lại quen thuộc với cấu tạo thân thể của bọn họ đến thế, trên này có một vài mạch lạc kể cả chính bọn họ đều không quá quen thuộc, nhưng giờ phút này căn cứ theo đường vẽ trên bóng sáng của Vương Đằng kiểm tra lại, phát hiện trong cơ thể bọn họ lại thật sự tồn tại mạch lạc này.

Feriah cũng trừng lớn mắt, tinh thần lực của tên này rốt cuộc mạnh cỡ bao nhiêu mới có thể phân tích cấu tạo thân thể của Quang Nhung Linh rõ ràng sáng tỏ đến như thế.

Cuối cùng Nhung Lê đã triệt để nắm giữ được môn công pháp do Vương Đằng phát triển ra, thở phào ra một hơi thật dài.

“Đừng khẩn trương!” Vương Đằng an ủi: “Có ta ở đây, không có vấn đề gì!”

Nhung Lê gật đầu, sau đó khoanh chân ngồi trên mặt đất, lấy một viên tinh thạch màu trắng đặt trong lòng bàn tay.

“Nguyên thạch Quang Minh!” Ánh mắt Vương Đằng lóe lên, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nguyên thạch Quang Minh ở trên hành tinh này, xem ra chắc nơi này có tồn tại mỏ quặng nguyên thạch Quang Minh.

Feriah cũng chú ý đến viên tinh thạch này, biểu cảm trên mặt hơi thay đổi.

Nhung Lê nhắm mắt lại, dựa theo đường lối vận chuyển trên công pháp bắt đầu vận chuyển công pháp, hấp thu nguyên lực Quang Minh ở trong nguyên thạch Quang Minh.

Tất cả mọi người khẩn trương nhìn hắn.

Đặc biệt là đám người đại trưởng lão đều âm thầm cầu nguyện nhất định đừng xảy ra vấn đề gì.

Chỉ trong chốc lát, trên người Nhung Lê bắt đầu sáng lên, giống như tình cảnh nhận được núi Thánh chúc phúc lúc hiến tế.

“Thật sự có thể!” Ánh mắt đại trưởng lão kích động.

Vương Đằng mỉm cười, thật ra trước khi lấy cho Quang Nhung Linh tu luyện, hắn đã thử trăm ngàn lần, không lần nào mà không thành công, cho nên tỷ lệ xảy ra vấn đề chỉ sợ không đến một phần trăm vạn.

Ầm!

Hết chương 1894.
Bình Luận (0)
Comment