Vương Đằng tiện tay cầm lấy xem, tốc độ rất nhanh, gần như chỉ đảo qua xem, cuốn da thú được đại trưởng lão lấy ra có tổng cộng tám cuốn, số lượng vốn không nhiều lắm.
Hắn nhanh chóng xem xong, ngẩng đầu lên hỏi: “Phương pháp tu luyện của các ngươi đều ở… chỗ này?”
“Đúng vậy!” Đại trưởng lão khẽ gật đầu.
Tuy rằng Vương Đằng đã sớm dự đoán trước trong lòng, nhưng vẫn không nhịn được hơi kinh ngạc.
Một chủng tộc lại chỉ có tám phương pháp tu luyện!
Đây thật sự hơi nghèo nàn!
“Không đủ sao?” Đại trưởng lão bất an hỏi.
“Đủ.” Vương Đằng im lặng một chút, nói: “Đại trưởng lão, chuẩn bị cho ta một căn phòng yên tĩnh.”
“Được.” Đại trưởng lão gật đầu, dẫn Vương Đằng đến trong một căn phòng yên tĩnh.
“Vương Đằng, xin nhờ cả vào ngươi.” Đại trưởng lão nói.
“Yên tâm đi.” Vương Đằng cười nói.
Đợi sau khi đại trưởng lão rời đi, Vương Đằng khoanh chân ngồi, tám môn công pháp mới vừa quan sát hiện lên trong đầu hắn.
Tám môn công pháp kia đều là cấp Hành Tinh, hơn nữa thật thô thiển, không phải là công pháp cao thâm gì.
Cho nên vẫn chưa hao phí bao nhiêu tinh thần, Vương Đằng đã nhớ kỹ được nó, cũng lý giải hiểu rõ.
Sau đó có một bóng sáng được phác thảo ra trong đầu hắn, rõ ràng chính là dáng vẻ của Quang Nhung Linh.
Nhưng mà bóng sáng này không phải là dáng vẻ bên ngoài của Quang Nhung Linh mà là cấu tạo thân thể của bọn họ.
Hắn đã dùng ‘Đôi mắt Chân Thị’ cẩn thận nhìn xem cấu tạo thân thể của Quang Nhung Linh, hết sức quen thuộc với mạch lạc vận hành nguyên lực trong cơ thể bọn họ.
Có thể nói Quang Nhung Linh chỉ sử dụng không đến 30% mạch lạc trong thân thể bọn họ, còn có một phần rất lớn bị rơi vào trong trạng thái phủ đầy bụi.
Nếu như những mạch lạc này đều được vận dụng đến, như vậy công pháp bọn họ có thể tu hành tuyệt đối không chỉ ở cấp Hành Tinh.
Phải biết rằng, công pháp càng phức tạp cao cấp thì càng cần đến nhiều mạch lạc hơn.
Sở dĩ Nhân tộc có thể sáng tạo ra đủ loại công pháp tu hành chính bởi vì hiểu biết vô cùng rõ ràng về bản thân, phát huy tiềm năng thân thể đến cực hạn.
Đương nhiên, đây là thành quả nỗ lực không ngừng của cường giả qua rất nhiều thế hệ.
Nói cho cùng Quang Nhung Linh vẫn kém hơn một loại nội tình.
Bọn họ sinh tồn trên hành tinh này, không có quá nhiều nguy hiểm, tự nhiên không có cảm giác cấp bách kia, nếu như dọc đường xuất hiện nguy cơ gì, lúc sắp diệt tộc, như vậy nói không chừng có lẽ bọn họ sẽ kích phát ra được tiềm lực của bản thân.
Dù sao hiểu biết bản thân vĩnh viễn là chính mình.
Bọn họ muốn sáng tạo ra công pháp càng cao càng sâu hơn, tốt nhất là dựa vào chính mình.
Nhưng mà bây giờ Vương Đằng đã đến đây, bọn họ không cần dùng phương pháp cực đoan kia để sáng tạo ra một công pháp mới.
Giờ phút này, Vương Đằng đang mô phỏng một phương pháp tu luyện hoàn toàn mới ở trong đầu.
Ở trong bóng sáng Quang Nhung Linh kia, một mạch lạc màu vàng lan tràn ra, chậm rãi lưu chuyển, đạt đến mục đích vận hành chu thiên.
Ầm!
Nửa giờ sau, bóng sáng này đột nhiên sụp đổ tan tành.
“Không được sao?” Vương Đằng nhíu mày, suy nghĩ xem chỗ nào có vấn đề.
Một lát sau, lại một bóng sáng hiện ra, hắn tiếp tục mô phỏng.
Một lần này, phạm vi mạch lạc màu vàng lưu chuyển càng rộng hơn một chút, mạch lạc bao trùm hơn hai đường, nhưng vừa định tiếp tục kéo dài, bóng sáng lại lần nữa tan vỡ.
Tiếp theo hắn lại mô phỏng thêm chín lần, mỗi lần đều đến đây sẽ tan vỡ, không thể vận hành tiếp được nữa.
“Xem ra con đường này không đúng!” Vương Đằng tự nói trong lòng.
Nếu như con đường này không đi được, vậy chỉ có thể đổi một con đường khác.
Mạch lạc trong cơ thể Quang Nhung Linh cực kỳ phức tạp, phải nói là mạch lạc trong cơ thể mỗi một sinh linh đều vô cùng phức tạp, cho nên sáng tạo ra một công pháp thích hợp với mỗi sinh linh là chuyện khó khăn đến cỡ nào.
Vương Đằng lại xóa bỏ vận hành mạch lạc trước đó đã sáng tạo ra để làm lại một lần nữa, hắn rất nhẫn nại, chậm rãi phát triển, không hề hấp tấp chút nào.
Chân ý võ đạo do cô gái thần bí lưu lại quanh quẩn ở trong đầu hắn, khiến lý giải về phương diện này của Vương Đằng càng sâu sắc hơn.
Công pháp của Quang Nhung Linh được xây dựng ra từ trên ‘Nguyên Quang Thánh Kinh’, cho nên Vương Đằng hoàn toàn có thể dựa theo phương pháp tu luyện của ‘Nguyên Quang Thánh Kinh’ để tiến hành cải tạo phương pháp tu luyện vốn có của Quang Nhung Linh.
Như vậy, độ khó khăn thật sự đã hạ thấp xuống rất nhiều.
Thời gian trôi qua…
Thời gian một ngày nhanh chóng đi qua.
Feriah đã khôi phục lại, rời khỏi phòng mình.
Nàng phát hiện đại trưởng lão đang thong thả dạo bước bên ngoài một căn phòng, dáng vẻ bất an, thủ lĩnh của các bộ lạc Quang Nhung Linh khác đều ở đây, bọn họ thường xuyên nhìn về phía cửa phòng khép chặt kia, sau đó thấp giọng thảo luận gì đó.
Một suy nghĩ lóe lên trong lòng Feriah, nàng đi tới.
“Đại trưởng lão!”
“Feriah, ngươi khôi phục sao rồi?” Đại trưởng lão nhìn thấy Feriah, một nụ cười nặn ra từ trên mặt, quan tâm nói.
“Đã hoàn toàn khôi phục, cảm ơn đại trưởng lão quan tâm.” Feriah nói.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Đại trưởng lão yên tâm nói.
“Vương Đằng ở bên trong đó sao?” Ánh mắt Feriah phức tạp hỏi.
“Đúng vậy.” Đại trưởng lão gật đầu nói.
“Hắn vào đó bao lâu?” Feriah chần chừ một chút, lại hỏi.
“Một ngày, không biết còn cần bao lâu nữa.” Đại trưởng lão nói.
Ánh mắt Feriah lóe lên, không nói thêm gì nữa, cũng đứng đợi ở bên ngoài cùng với đám người đại trưởng lão.
Nàng cũng vô cùng tò mò với việc Vương Đằng có giúp đỡ được Quang Nhung Linh không.
Tối hôm qua sau khi nàng tiêu hóa hấp thu thứ đã tìm hiểu được từ trên phiến đá. Nàng phát hiện nếu như mình muốn giúp đỡ Quang Nhung Linh thì vốn là việc không hề thực tế, tuy rằng cảm ngộ nàng nhận được đủ để có tăng lên rất nhiều trên phương diện tu hành cho nàng, nhưng khi nàng định tiến hành sửa chữa sáng tạo phương pháp tu luyện cho Quang Nhung Linh thì lại không hề có đầu mối, hoàn toàn rối tung.
Lúc này nàng mới biết vì sao kể cả ông nội nàng đều không thể làm được.
Nhưng mà Vương Đằng kia có thể làm được sao?