“Xem ra nếu như muốn biết bóng sáng trong hạt giống kia là ai thì cần phải đi lên trên núi Thánh một chuyến.” Vương Đằng thầm nghĩ trong lòng.
Sau khi Feriah hâm mộ ghen ghét lại hơi mất hồn mất vía, chịu đả kích không nhỏ.
Hóa ra Vương Đằng đã thật sự tìm hiểu xong tất cả các phiến đá từ sớm, hắn vẫn luôn chờ mình tìm hiểu xong mới bắt đầu tìm hiểu.
Người ta vốn không coi trọng nàng.
Thiệt thòi cho nàng vẫn luôn muốn so sánh với Vương Đằng, rốt cuộc lại là kết quả như vậy.
Kẻ ngốc vẫn là bản thân nàng!
Đây là kết quả không thể thừa nhận nhất đối với Feriah vẫn luôn không chịu thua kém người khác.
“Đáng tiếc chỉ là chân ý võ đạo chứ không phải công pháp, xem ra không thể giải quyết được vấn đề tu luyện của tộc ta.” Đại trưởng lão đột nhiên tiếc nuối nói.
Quang Nhung Linh còn lại cũng có vẻ thất vọng vô cùng.
“Đại trưởng lão ngươi quá lo lắng.” Vương Đằng cười nói: “Có chân ý võ đạo này, ta có chắc chắn hơn giải quyết được vấn đề tu luyện của các ngươi, ngươi yên tâm đi, lòng ta đã có tính toán, cho ta một chút thời gian sẽ có thể giúp các ngươi triệt để giải quyết vấn đề tu luyện.”
“Thật chứ!” Ánh mắt đại trưởng lão lập tức phát sáng lên.
“Ta còn có thể lừa gạt ngươi sao.” Vương Đằng bật cười nói: “Nhưng mà đến lúc đó còn phải đưa cho ta xem phương pháp tu luyện của các ngươi, ta mới có thể đúng bệnh hốt thuốc, sửa đổi cho các ngươi.”
“Không thành vấn đề, không thành vấn đề!” Đại trưởng lão vội vàng nói.
Feriah ở bên cạnh muốn nói lại thôi.
Sửa chữa công pháp, thậm chí sáng tạo ra môn công pháp mới cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy.
Kể cả là công pháp cấp Hành Tinh, cấp Hằng Tinh, độ khó đều cao đến quá đáng, không có ngộ tính tuyệt đối mạnh mẽ cùng với tích lũy đủ phong phú vốn đừng nghĩ đến.
Vương Đằng còn trẻ tuổi như vậy, sao có thể có được tích lũy như thế.
Nhưng vừa nghĩ đến ngộ tính của tên này, kể cả tất cả phiến đá đều có thể tìm hiểu được, có thể thấy được ngộ tính của hắn mạnh đến mức độ nào.
Bản thân nàng đã từng tìm hiểu phiến đá, cho nên mới càng rõ ràng độ khó trong đó.
Hơn nữa hắn lại còn nhận được chân ý võ đạo của cường giả, nói không chừng thật sự có thể tiến hành sửa chữa cải tạo phương pháp tu luyện cho Quang Nhung Linh.
“Vậy chúng ta đi về trước.” Vương Đằng nói.
Đám người đại trưởng lão không hề có bất cứ nghi ngờ gì.
Mọi người rời khỏi thung lũng chỗ tế đàn, quay trở về trong bộ lạc.
Đại trưởng lão đưa Vương Đằng đến chỗ ở của mình, nói: “Ngươi cứ ở đây nghỉ ngơi, tìm hiểu phiến đá chắc đã tiêu hao không ít tinh thần lực, chuyện công pháp không cần vội, chờ ngươi nghỉ ngơi thật tốt rồi lại tính.”
Tuy rằng hắn rất gấp gáp, nhưng vẫn chưa biểu hiện ra ngoài, ngược lại kêu Vương Đằng nghỉ ngơi cho tốt.
“Trực tiếp lấy công pháp đến cho ta xem đi, thật ra ta không tiêu hao quá lớn, mới vừa rồi trên đường về đã khôi phục tương đối.” Vương Đằng nói.
Đại trưởng lão: “…”
Feriah: “???”
Trên đường trở về vừa rồi đã khôi phục tương đối?
Ngươi không đùa đấy chứ?
Là nghiêm túc sao?
Sao nghe câu nói này cứ khiến cho người ta có cảm giác không chân thực vậy.
Đại trưởng lão hơi chần chừ, nhưng nhìn khí sắc hồng hào sáng bóng của Vương Đằng, lại nhìn sang vẻ mặt tái nhợt của Feriah.
Đối lập mãnh liệt hiện ra ngay trước mắt!
Đột nhiên có một ý nghĩ hiện lên trong lòng đại trưởng lão, có thể lời Vương Đằng nói đều là sự thật, tiêu hao của hắn không nghiêm trọng lắm.
Feriah: ( ̄▽ ̄ )
Vì sao lại nhìn ta?
Nhìn ta làm gì?
Tuy rằng đại trưởng lão không nói gì, nhưng ánh mắt vừa rồi vẫn khiến Feriah cảm thấy mình bị sỉ nhục, nàng thật tức giận.
Nhưng lúc này rõ ràng không thể biểu hiện ra ngoài được.
Vì thế nàng ưỡn thẳng lưng, tỏ vẻ lạnh nhạt tự nhiên, biểu hiện ra vẻ kiên cường nhất của mình.
Bà đây rất tốt, không hề giả dối chút nào.
Nhưng mà sắc mặt tái nhợt kia lại bán đứng nàng.
Vương Đằng dùng vẻ mặt cổ quái liếc nhìn nàng, nói lời kích thích: “Ngươi có cần trở về nghỉ ngơi một chút không?”
“Không cần thiết.” Feriah hừ lạnh một tiếng, lại bổ sung thêm: “Ta rất ổn.”
“… Rất ổn?” Vương Đằng quan sát nàng, hoàn toàn không nhìn ra được nàng rất ổn chỗ nào?
“Feriah, sắc mặt của ngươi rất khó coi, vẫn nên đi nghỉ ngơi một chút trước đi.” Đại trưởng lão còn chưa nhận ra điểm lạ thường vẫn lo lắng nói.
“…” Feriah.
Lại bị vạch trần lần nữa, hơn nữa còn bị đại trưởng lão vô ý nói toạc ra, nàng thật sự buồn bực đến muốn hộc máu.
“Phụt!” Vương Đằng nhìn vẻ mặt buồn bực của nàng, trực tiếp phì cười.
Ra vẻ!
Cho ngươi ra vẻ!
Hiện giờ cam chịu nhé.
Feriah hung hăng trừng mắt liếc xéo hắn, cuối cùng không ở lại tiếp được, xoay người rời đi.
Đại trưởng lão không hiểu có chuyện gì: “Feriah sao vậy, hình như có vẻ không vui?”
“Không có việc gì đâu, con gái mà, luôn có vài ngày tâm tình không tốt.” Vương Đằng nói.
Feriah vừa đi ra đến cửa, nghe được câu nói của Vương Đằng, dưới chân loạng choạng, thiếu chút nữa bị vấp chân mình ngã xuống đất.
“Ha ha ha…” Vương Đằng cười ha hả.
Cuối cùng có cảm giác xả được giận.
Đại trưởng lão hoàn toàn không biết Vương Đằng có ý gì, lắc đầu, không rối rắm việc này nữa, nghiêm mặt nói: “Ngươi ở đây chờ ta, ta lấy phương pháp tu luyện ra cho ngươi xem.”
Hắn đã lựa chọn tin tưởng Vương Đằng, bởi vì nếu như so sánh với trạng thái của Feriah, tình huống của Vương Đằng thật sự tốt hơn rất nhiều, nên không cần lo lắng gì cả.
“Được.” Vương Đằng cũng trở nên nghiêm túc, gật đầu.
Đại trưởng lão đi vào trong căn phòng sau lưng, nhà ở của hắn rất lớn, ở phía sau không hề thiếu phòng, chắc đó là nơi hắn cất chứa bảo vật.
Chỉ trong chốc lát, đại trưởng lão đã nâng vài cuốn da thú ra, nhìn dáng vẻ dè dặt cẩn thận của hắn, người không biết còn tưởng là công pháp tuyệt thế gì.
Nhưng Vương Đằng vốn chướng mắt những công pháp chỉ có thể tu luyện đến cấp Hành Tinh này.
Hai người ngồi xuống bên cạnh bàn, đại trưởng lão mở tấm da thú ra trải lên bàn, bày ra trước mặt Vương Đằng.