Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1891 - Chương 1891. Nhận Lấy Chân Ý Của Ta, Rạng Rỡ Trời Sao, Võ Đạo Thông Thần! (4)

Chương 1891. Nhận lấy chân ý của ta, rạng rỡ trời sao, Võ Đạo Thông Thần! (4)
Chương 1891. Nhận lấy chân ý của ta, rạng rỡ trời sao, Võ Đạo Thông Thần! (4)

“Chuyện này!”

Vương Đằng khiếp sợ, trong lòng khó bình tĩnh được.

Dù thế nào hắn đều không thể ngờ nổi trong phiến đá này lại lưu một ấn ký tinh thần!

Sau khi hắn triệt để lĩnh ngộ tất cả phiến đá, chân ý võ đạo ẩn chứa trong đó sẽ phóng thích ra, ấn ký tinh thần kia cũng sẽ xuất hiện ở trong thức hải của Vương Đằng.

Vương Đằng hít sâu một hơi, để cho mình bình tĩnh lại, thể tinh thần hiện ra trong thức hải, nhìn bóng sáng này.

“Haizzz!”

Tiếng thở dài khẽ khàng vang lên.

Trái tim Vương Đằng đập mạnh, trong lòng cảnh giác không thôi, một ấn ký tinh thần mạnh mẽ lại xa lạ xuất hiện trong thức hải của mình, ai biết đối phương có mục đích gì.

“Nhiều năm như vậy, cuối cùng có người lĩnh ngộ ra được truyền thừa ta lưu lại!” Ánh mắt của người phụ nữ thần bí cuối cùng rơi lên trên người Vương Đằng, giọng nói mang theo vẻ lạnh lùng thánh khiết.

“Tiền bối!” Vương Đằng cảnh giác trong lòng, nhưng ngoài mặt lại cung kính cúi người thi lễ.

Cô gái thần bí liếc nhìn Vương Đằng, không nhìn ra được có cảm xúc gì, sau đó nàng đột nhiên giơ tay lên, ngón tay giống như bạch ngọc điểm vào mi tâm của Vương Đằng.

Một điểm này nhìn như thong thả, nhưng dừng ở trên mi tâm của hắn trong nháy mắt.

Vương Đằng vốn không kịp phản ứng lại.

Rầm!

Tiếng nổ vang ngân nga, vô số phù văn theo ngón tay của cô gái thần bí hoàn toàn dung nhập vào trong thể tinh thần của Vương Đằng.

“Nhận lấy chân ý của ta, rạng rỡ trời sao, Võ Đạo Thông Thần!”

Giọng nói lạnh lẽo quanh quẩn ở trong đầu Vương Đằng, thật lâu không tiêu tan.

Không biết qua bao lâu, Vương Đằng chậm rãi mở to mắt, thở ra một hơi thật dài.

“Phù!”

Trong phút chốc, hai tròng mắt của hắn nở rộ ra ánh sáng trắng chói mắt.

Đại trưởng lão và đám người Feriah ở bên dưới đang chú ý đến Vương Đằng lập tức bị tia sáng trắng này đâm vào không mở mắt ra nổi.

May mà tia sáng trắng này chỉ thoáng qua rồi biến mất, lập tức biến mất không còn tung tích, giống như mới vừa rồi chỉ là ảo giác.

Còn đôi mắt của Vương Đằng cũng khôi phục thâm thúy tối đen như mực và bình tĩnh. Hắn đứng lên, phiến đá xung quanh chậm rãi rơi xuống trên tế đàn, phù văn trên đó vẫn tồn tại, nhưng chân ý võ đạo ẩn chứa trong đó đã biến mất.

Về sau, cho dù có người quan sát phiến đá này cũng chỉ có thể tìm hiểu được một ít ngộ ra và chiến kỹ trong phù văn, còn ‘Nguyên Quang Thánh Kinh’ chân chính không có khả năng tái hiện.

“Vương Đằng, ngươi… thành công rồi?” Đám người đại trưởng lão vội vàng đi đến, chần chừ hỏi.

Đôi mắt của Feriah nhìn chăm chú vào trên mặt Vương Đằng, trong đó có rất nhiều không cam lòng.

Vương Đằng khẽ gật đầu trong ánh mắt của mọi người: “May mắn, nhận được chân ý võ đạo của một vị tiền bối để lại.”

Vương Đằng không nói thật, chân ý võ đạo và công pháp Thần cấp là hai thứ khác nhau.

Chân ý võ đạo chính là một loại lý giải và cảm ngộ của cường giả đối với võ đạo, cuối cùng lấy phương thức phù văn trên phiến đá để lưu lại.

Còn công pháp Thần cấp lại là một loại truyền thừa!

Trong cảm nhận của đại trưởng lão và đám người Feriah, kia thật sự là một loại chân ý võ đạo, bọn họ cảm nhận được uy áp chân ý võ đạo!

Nhưng mà bọn họ không biết bên trong đó cất giấu một môn công pháp Thần cấp!

Đám người đại trưởng lão và Feriah không hoài nghi nhiều. Chân ý võ đạo đã rất khó lường rồi, đó là lý giải và cảm ngộ đối với võ đạo do một người rất mạnh lưu lại, nội dung bao hàm có rất nhiều.

Có thể chỉ rõ con đường phía sau cho người tu luyện!

Đây là một khoản của cải có thể gặp chứ không thể cầu!

Thật sự còn tốt hơn cả chiến kỹ, cảm ngộ hệ Quang Minh gì kia.

Ánh mắt của Feriah lập tức đỏ lên, không khống chế nổi hâm mộ và ghen ghét trong lòng.

Tên này lại chiếm được chân ý võ đạo do cường giả lưu lại!

Căn cứ theo loại uy áp mới vừa rồi, thực lực của vị cường giả kia tuyệt đối ở trên cấp Bất Hủ, thậm chí có thể là tôn giả trong cấp Bất Hủ!

Cái gì là tôn giả?

Nếu như dựa theo thực lực để phân chia cấp Bất Hủ, có thể chia làm ba cấp bậc phong hầu, phong vương, tôn giả.

Thực lực của mỗi cấp bậc đều chênh lệch rất nhiều!

Tôn giả trong cấp Bất Hủ chính là người mạnh nhất trong cấp Bất Hủ, thực lực mạnh mẽ vô cùng, gần như là tồn tại đi ngang dưới cấp bậc Chân Thần.

Nhân vật cấp bậc này đã vô cùng hiếm thấy trong trời sao, bọn họ chỉ tồn tại trong truyền thuyết.

Chân ý võ đạo do bọn họ lưu lại khủng khiếp cỡ nào, giá trị thật sự không thể đánh giá.

Kể cả ông nội của Feriah, tồn tại cấp Bất Hủ phong vương kia, nếu như gặp được chân ý võ đạo do cấp Bất Hủ tôn giả lưu lại, chỉ sợ đều động lòng.

Vương Đằng không biết bọn họ hiểu lầm.

Đây vốn không phải là chân ý võ đạo do cấp Bất Hủ tôn giả lưu lại, mà là chân ý võ đạo do một vị cường giả cấp Chân Thần chân chính lưu lại.

Cảm giác kia tuyệt đối sẽ không sai!

Cho dù chỉ một ánh mắt thôi nhưng cô gái thần bí kia đều sẽ khiến linh hồn người ta run rẩy, giống như Thần minh đang ở tận trên cao quan sát thế gian, khiến cho không ai có thể nhìn thẳng!

Hơn nữa truyền thừa nàng lưu lại là một công pháp Thần cấp!

Võ Đạo Thông Thần!

Đây không phải đùa giỡn, mà là công pháp có thể đạt đến thông thần, thế gian hiếm có!

Công pháp như vậy, cấp Bất Hủ bình thường vốn không có.

“Nhưng không biết cuối cùng nàng đã đi đâu? Hay là đã… ngã xuống?” Vương Đằng tự nói trong lòng, nghĩ đến cô gái thần bí kia lại thấy rung động.

Chẳng lẽ cả tồn tại như vậy cũng sẽ ngã xuống sao?

Đáng tiếc Vương Đằng hoàn toàn không biết, cũng không có bất cứ manh mối nào có thể phỏng đoán lai lịch của cô gái kia.

Điều khiến Vương Đằng hết sức kinh ngạc là cô gái thần bí kia và bóng sáng ở trong hạt giống hình như hơi tương tự.

Nhưng Vương Đằng có thể xác định, các nàng không phải là một người.

Bóng sáng bên trong hạt giống quá yếu!

Kể cả hắn đều có thể thu phục, sao có thể là cô gái thần bí lưu lại truyền thừa được, hai người hoàn toàn không ở trên cùng một cấp bậc.

Hết chương 1891.
Bình Luận (0)
Comment