Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1890 - Chương 1890. Nhận Lấy Chân Ý Của Ta, Rạng Rỡ Trời Sao, Võ Đạo Thông Thần! (3)

Chương 1890. Nhận lấy chân ý của ta, rạng rỡ trời sao, Võ Đạo Thông Thần! (3)
Chương 1890. Nhận lấy chân ý của ta, rạng rỡ trời sao, Võ Đạo Thông Thần! (3)

Thiệt thòi cho nàng còn coi Vương Đằng là đối thủ, không ngờ chỉ là một tiểu thiên tài có ngộ tính không cao!

Feriah thu hồi ánh mắt, không để ý đến Vương Đằng nữa, Vương Đằng đã không thu hút nổi sự chú ý của nàng, người có ngộ tính không đủ, cho dù cố gắng nữa, thành tựu đều có hạn.

Đây là cảm giác ưu việt đến từ trên chỉ số thông minh!

Feriah tiếp tục tìm hiểu phiến đá, thời gian lại lần nữa trôi qua.

Ban đêm qua đi, ban ngày lại đến, tiếp đó lại đến buổi tối… Cho đến ngày thứ ba, Feriah đã dùng đan dược ba lần, tổng cộng lĩnh ngộ được mười hai phiến đá, nhưng không kiên trì tiếp nữa.

Tinh thần lực tiêu hao quá mức nghiêm trọng, cho dù dùng đan dược đều đã đến cực hạn, không thể lại dùng tiếp nữa, bằng không sẽ tạo thành ảnh hưởng nhất định đối với nàng.

Là thuốc ba phần độc, đan dược cũng là thuốc!

Tuy rằng đan dược của nó có cấp bậc rất cao, nhưng vẫn chưa đạt đến hoàn mỹ, nhất định sẽ tồn tại tác dụng phụ nhất định.

Hơn nữa nàng đã xem qua vài phiến đá kia, phù văn trên đó vô cùng phức tạp, còn phức tạp hơn mười hai phiến đá trước.

Nếu như dựa theo trình tự thì những phiến đá này càng ngày càng phức tạp, khi Feriah lĩnh ngộ đến phiến đá thứ mười hai đã đặc biệt cố hết sức, thiếu chút nữa không thể lĩnh ngộ ra được.

Cho nên phiến đá thứ mười ba này, nàng đã thật sự bó tay chịu thua.

Feriah hơi tiếc hận và không cam lòng, không khỏi thầm thở dài một tiếng, đứng lên.

Kết quả vì tinh thần tiêu hao quá mức nghiêm trọng, nàng mới vừa đứng lên, thân thể đã loạng choạng, thiếu chút nữa té ngã xuống đất.

Đám người đại trưởng lão ở bên dưới hoảng hốt.

May mà thân thể Feriah cũng rất mạnh mẽ, kịp thời ổn định thân hình.

Lúc này, Vương Đằng mở mắt ra, nhìn Feriah, đối phương đã tìm hiểu xong, đến lượt hắn.

Vào ngày đầu tiên hắn đã hiểu rất rõ ràng phù văn trên tất cả phiến đá.

Nhưng mà Feriah vẫn còn đang ở đó tìm hiểu, dựa theo tình hình lúc tìm hiểu phiến đá đầu tiên, nếu như hắn bắt đầu tìm hiểu sẽ tạo thành động tĩnh chắc chắn không nhỏ, nhất định ảnh hưởng đến đối phương.

Cho nên Vương Đằng để cho Feriah tìm hiểu trước, rồi hắn lại tìm hiểu đều không muộn.

Dù sao nhìn dáng vẻ của Feriah, đoán chừng đều không tìm hiểu ra được ‘Nguyên Quang Thánh Kinh’.

Thật ra khi Feriah tìm hiểu phiến đá đầu tiên, Vương Đằng đã biết nàng tuyệt đối không tìm hiểu ra được.

Muốn lĩnh ngộ ‘Nguyên Quang Thánh Kinh’, nhất định phải tìm hiểu ra tất cả phù văn trên các phiến đá, bằng không chỉ phí công.

Đó là lý do vì sao nhiều năm như vậy nhưng cho đến bây giờ vẫn không có ai tìm hiểu được ‘Nguyên Quang Thánh Kinh’.

Feriah nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của Vương Đằng, thêm với mình mới vừa thất thố, nên không nhịn được cười khẩy nói: “Thế nào, nhìn thấy ta tìm hiểu xong, ngươi định lựa chọn kết thúc?”

Vương Đằng hơi sửng sốt, lập tức đã hiểu ra, hơi dở khóc dở cười trong lòng.

Nhưng hắn không định vô nghĩa với nàng, duỗi lưng mỏi, nói thẳng: “Nếu như ngươi đã tìm hiểu xong, vậy đi xuống đi, ta muốn bắt đầu.”

“Ngươi có ý gì?” Feriah nhíu mày.

“Không có ý gì, ta chờ ngươi tìm hiểu xong đều sắp chờ đến ngủ thiếp đi.” Vương Đằng bình thản nói.

“Ngươi!” Feriah vừa định tức giận, nhưng nghĩ đến cái gì lại cười lạnh: “Ra vẻ, ngươi cứ tiếp tục ra vẻ đi, tặng tế đàn lại cho ngươi, mời ngươi bắt đầu biểu diễn.”

Nàng đi thẳng xuống dưới tế đàn, trêu tức nhìn Vương Đằng.

Đám người đại trưởng lão ở bên dưới đều nghe được đối thoại giữa hai người, lúc này không biết nên nói cái gì, giờ kể cả niềm tin của đại trưởng lão đối với Vương Đằng đều hơi dao động.

Nhưng mà bây giờ chắc đã đến thời phút cuối cùng, Vương Đằng có thể tìm được hiểu ra không? Lập tức có thể biết được kết quả.

Vương Đằng không để ý đến Feriah nữa, thấy nàng đi xuống tế đàn, lại lần nữa nhắm mắt lại.

Đột nhiên, trên người hắn mãnh liệt nở rộ lên tia sáng chói mắt.

Thể chất Quang Minh!!!

Khi thể chất này mở ra, toàn thân Vương Đằng tản mát ra tia sáng màu trắng vô cùng thánh khiết, thần thánh lạ thường.

“Cái gì!” Feriah chấn động, vẻ trêu tức và trào phúng trên mặt trực tiếp cứng ngắc, ngạc nhiên vô cùng.

Lực Quang Minh nồng đậm khoa trương như thế!

Đây là thể chất gì?

Trong đầu nàng hiện lên đủ loại thể chất Quang Minh đã biết, nhưng lại tạm thời không cách nào xác định được rốt cuộc là loại nào.

Đám người đại trưởng lão cũng xôn xao, chấn động vô cùng nhìn xem Vương Đằng ở trên tế đàn.

Hắn ngồi khoanh chân trên tế đàn, toàn thân tản ra ánh sáng thánh khiết, giống như một vị Thần linh thai nghén sinh ra từ trong quang minh.

Giờ phút này, tất cả cá phiến đá giống như đang đáp lại Vương Đằng, phù văn Quang Minh trên đó giống như sống lại, lóe lên ánh sáng lộng lẫy, sau đó nhảy ra khỏi phiến đá, trực tiếp hiển hóa ra trong không trung.

Những phù văn hiển hóa ra này hội tụ lại một chỗ, sắp xếp lại, hình thành một bài văn vô cùng huyền ảo.

Chân ý võ đạo khủng khiếp tản ra, hình thành uy áp ở trong không trung, ầm ầm nghiền áp xuống.

Rầm!

Đại trưởng lão và tất cả Quang Nhung Linh đều bị ép đến không thể ngẩng đầu lên được, vô cùng kinh hãi trong lòng.

Feriah cũng bị chân ý võ đạo này ép xuống đỉnh đầu, nhưng nàng không muốn cúi đầu, khó có thể tin nổi trong lòng.

Vì sao?

Tại sao lại như vậy?

Tên kia thật sự tìm hiểu ra được tất cả phiến đá!!!

Không cam lòng tràn đầy trong mắt Feriah. Ánh mắt dừng lại trên phù văn đang sáng lên kia, muốn nhìn ra được từ gì đó.

Nhưng những phù văn này lập tức nhằm vào Vương Đằng, nhập vào chỗ mi tâm của hắn, trong nháy mắt đã biến mất không tung tích.

Không phải là thứ nàng lĩnh ngộ được, cuối cùng vô duyên với nàng.

Sắc mặt Feriah cứng ngắc.

Rầm!

Vương Đằng cũng không biết bên ngoài đã phát sinh chuyện gì, trong đầu hắn nổ vang một trận, vô số phù văn phát sáng nhảy vào trong thức hải của hắn.

Những phù văn này tổ hợp lại thành bóng sáng của một người thần bí!

Bóng sáng này lại là một cô gái tóc dài, mái tóc dài xõa tung tùy tiện, một bộ đồ trắng, siêu nhiên tuyệt thế, ánh sáng hình thành lụa mỏng, che đậy dung mạo tươi đẹp không thể dùng ngôn ngữ để hình dung. Đôi mắt tản ra ánh sáng trắng thánh khiết giống như có thể hiểu rõ tất cả, cơ trí mà thần thánh.

Hết chương 1890.
Bình Luận (0)
Comment