Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1889 - Chương 1889. Nhận Lấy Chân Ý Của Ta, Rạng Rỡ Trời Sao, Võ Đạo Thông Thần! (2)

Chương 1889. Nhận lấy chân ý của ta, rạng rỡ trời sao, Võ Đạo Thông Thần! (2)
Chương 1889. Nhận lấy chân ý của ta, rạng rỡ trời sao, Võ Đạo Thông Thần! (2)

Ánh mắt của hai người Vương Đằng và Feriah đều dừng trên phù văn của phiến đá, bắt đầu tìm hiểu.

Thời gian trôi qua từng chút một, bóng đêm dần sâu.

Đại trưởng lão và thủ lĩnh các bộ lạc vẫn chưa rời đi, bọn họ ở dưới tế đàn nhìn xem hai người Vương Đằng.

Thật ra bọn họ đều rất khẩn trương, không biết Vương Đằng và Feriah có thể tìm hiểu ra bí mật chân chính của phiến đá không.

Tâm tình của bọn họ hết sức phức tạp.

Vừa hy vọng Vương Đằng và Feriah có thể tìm hiểu ra, như vậy biết đâu vấn đề tu luyện của bọn họ có thể được giải quyết.

Lại vừa không hy vọng hai người tìm hiểu ra được, dù sao phiến đá này là vật truyền thừa của bọn họ, bị người ngoài tìm hiểu ra được thì coi là gì chứ.

Không phải mỗi một Quang Nhung Linh đều rộng rãi giống như đại trưởng lão.

Những chuyện này không liên quan gì đến Vương Đằng, mượn phiến đá này tìm hiểu một phen, đến lúc đó giải quyết vấn đề tu luyện cho Quang Nhung Linh, đôi bên cùng có lợi, không ai thiếu nợ ai.

Lúc này hai mắt hắn nở rộ thần quang, sớm mở ‘Đôi mắt Chân Thị’ ra, thu hết phù văn trên phiến đá vào trong mắt.

Ở trong mắt Vương Đằng, cảm nhận lần này hoàn toàn khác với lần trước.

Lần trước chỉ có một phiến đá, nội dung phù văn trên đó không hoàn chỉnh, nhưng một lần này, Vương Đằng cảm nhận được rõ ràng nội dung trên phiến đá càng thêm phức tạp thâm ảo, cho nên tìm hiểu cũng sẽ càng khó khăn hơn.

Đặc biệt khi phù văn của tất cả phiến đá cần phải liên kết lại, tìm hiểu chỉnh thể chứ không phải chỉ nhìn một phiến đá, như vậy khiến độ khó khăn gia tăng mấy lần.

Feriah chau mày, khi thì nhắm mắt trầm tư, lúc lại mở to mắt nhìn phù văn trên phiến đá.

Trên phiến đá cũng có một phần phù văn đáp lại nàng, có tia sáng màu trắng sáng lên, phù văn này giống như vật sống.

Lúc này tia sáng trắng tràn đầy trong mắt Feriah, giống như có phù văn chớp động trong đó, kỳ dị vô cùng.

Đám người đại trưởng lão nhìn thấy một màn này, ánh mắt đều không thể chuyển dời đi được, tất cả đều chăm chú nhìn Feriah.

Thời gian một đêm trôi qua thật mau, Feriah tìm hiểu được nội dung của hai phiến đá, nhưng chỉ có một phần, vẫn chưa ngộ ra được ‘Nguyên Quang Thánh Kinh’ ghi lại trên phiến đá, bằng không sẽ không chỉ có một ít dấu hiệu phù văn xuất hiện rồi chớp động.

Nàng tiếp tục nhìn xem những phiến đá bên dưới, tìm hiểu từng phiến đá một.

Bên chỗ Vương Đằng cũng chau mày, niệm lực tinh thần trong đầu điên cuồng khởi động lên, muốn phác thảo ra toàn bộ phù văn Quang Minh này.

Nhưng đây là một quá trình khó khăn, phiến đá đều đủ, phù văn nhiều lắm, tạm thời rất khó phác thảo hết được.

Huống hồ những phiến đá này bị chia thành nhiều tấm như vậy, chỗ nối tiếp, có vài phù văn đã xuất hiện mơ hồ, cần suy diễn, sau đó lại một lần nữa nối tiếp, bằng không sẽ không nhận được phù văn hoàn chỉnh.

Đám người đại trưởng lão vẫn không rời đi, nhìn Feriah rồi lại nhìn Vương Đằng.

Bọn họ thật kỳ quái.

Không phải đã nói Vương Đằng chỉ dùng ba tiếng để tìm hiểu xong một phiến đá sao?

Giờ đã trôi qua một đêm, vì sao bên chỗ hắn lại vẫn còn chậm chạp không có bất cứ phản ứng gì?

Còn bên chỗ Feriah đã lĩnh ngộ được hai phiến đá, tốc độ nhanh hơn Vương Đằng rất nhiều.

Ngày đầu tiên đã nhanh chóng trôi qua, Feriah lại tìm hiểu ba phiến đá, tốc độ kinh người.

Nhưng sắc mặt của nàng dần dần tái nhợt, giống như không thể thừa nhận tìm hiểu liên tục như vậy, bởi vì phải tiêu hao tinh thần lực. Nàng tìm hiểu năm phiến đá, tinh thần lực tiêu hao vô cùng nghiêm trọng.

Trái lại bên chỗ Vương Đằng lại có vẻ mặt vô cùng bình thản, giống như không hề có bất cứ ảnh hưởng gì, hắn giống như ngồi đó thưởng thức đồ cổ chứ không phải tìm hiểu phiến đá.

Điều này khiến cho đám người đại trưởng lão vô cùng câm lặng, không biết hắn có nghiêm túc không.

Khi màn đêm trôi qua một phân nửa, Feriah lại tìm hiểu thêm một phiến đá, cộng lại đã là sáu tấm.

Nhưng nàng đã không chịu đựng được nữa, không thể không lấy một bình ngọc, đổ một viên đan dược ở trong đó ra nuốt vào.

Nàng nhắm mắt lại, không quan sát phiến đá nữa.

“Đại trưởng lão, sao ta cứ có cảm giác Feriah có hy vọng hơn, nàng đã tìm hiểu được sáu phiến đá.” Một Quang Nhung Linh không nhịn được thấp giọng nói.

“Vương Đằng chỉ dùng ba tiếng đã lĩnh ngộ được một phiến đá.” Nhung Lê trừng mắt lại, bất bình thay cho Vương Đằng.

“Ai biết có phải là thật hay không, lỡ như hắn không lĩnh ngộ ra, lừa ngươi thì sao.” Tên Quang Nhung Linh trước đó phản bác.

“Nhung Sơn!” Đại trưởng lão nghiêm giọng, nói: “Vương Đằng là bạn của chúng ta, hắn mới vừa cứu chúng ta!”

“Được rồi, được rồi, ta không có ý gì khác, chẳng qua chỉ cảm thấy hơi…” Nhung Sơn lắc đầu, còn chưa nói hết đã dừng lại, dưới ánh mắt nghiêm nghị của đại trưởng lão, cuối cùng lộ ra vẻ xấu hổ: “Đại trưởng lão, ta sai rồi.”

“Cho dù nói như thế nào, ta tin tưởng Vương Đằng, hắn là một thiên tài.” Nhung Lê nói.

Có không ít thủ lĩnh Quang Nhung Linh khác có ý tưởng giống như Nhung Sơn, nhưng mà bọn họ đều không nói ra, dù sao Vương Đằng thật sự đã cứu bọn họ một mạng.

Sau ba tiếng, Feriah tiêu hóa xong viên đan dược kia, tinh thần khôi phục, sắc mặt không còn tái nhợt nữa, nàng liếc nhìn Vương Đằng, không khỏi nhíu mày.

Tên này đang làm gì vậy?

Lúc trước khi nàng tìm hiểu phiến đá, mặc dù rất tập trung, không đặc biệt chú ý đến tình huống bên chỗ Vương Đằng, nhưng hai người gần nhau như vậy, lại đồng thời tìm hiểu phiến đá, nếu như phiến đá có phản ứng, nhất định sẽ khiến nàng chú ý đến.

Nhưng mà từ đầu đến cuối Vương Đằng đều không gây ra phản ứng của phiến đá.

Hơn nữa nhìn sắc mặt hắn cũng không giống với dáng vẻ tinh thần lực tiêu hao nghiêm trọng, có thể thấy được hắn vốn không hề tìm hiểu.

Feriah không biết rằng trên thế giới này có một loại người, tinh thần lực của hắn thật mạnh! Thật mạnh! Thật mạnh…

Chuyện quan trọng phải nói ba lần!

Đương nhiên, chỉ sợ Feriah không thể tưởng tượng được đến chuyện này, cũng sẽ không thể nghĩ theo phương diện này.

Theo ý nàng, đoán chừng Vương Đằng không lĩnh ngộ ra được cái gì cả.

Hết chương 1889.
Bình Luận (0)
Comment