Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1888 - Chương 1888. Nhận Lấy Chân Ý Của Ta, Rạng Rỡ Trời Sao, Võ Đạo Thông Thần!

Chương 1888. Nhận lấy chân ý của ta, rạng rỡ trời sao, Võ Đạo Thông Thần!
Chương 1888. Nhận lấy chân ý của ta, rạng rỡ trời sao, Võ Đạo Thông Thần!

Hiện giờ nhặt xong bong bóng thuộc tính, cảm ngộ một đoạn ký ức trong đầu, cuối cùng Vương Đằng đã xác định được, đây là cùng một môn chiến kỹ.

‘Quang Diệu Thiên Mạc’: 800/3000 (thông thạo)

Bong bóng thuộc tính do tám Thánh sứ rơi ra khiến trình độ nắm giữ ‘Quang Diệu Thiên Mạc’ của hắn đã từ nhập môn đạt đến thông thạo.

Tiếp theo là bong bóng thuộc tính của hai môn chiến kỹ ‘Quang Minh quyền’ và ‘Độn Quang’.

Hai loại chiến kỹ này rõ ràng do Feriah rơi xuống.

‘Quang Minh quyền’: 200/3000 (thông thạo)

‘Độn Quang’: 350/3000 (thông thạo)

Hai loại chiến kỹ này cũng từ cấp bậc nhập môn đạt đến thông thạo, có thể nói tăng lên vĩ đại, giảm bớt đi không ít thuộc tính trắng cho Vương Đằng.

Nếu như không nhận được điểm thuộc tính của hai loại chiến kỹ này, hắn chỉ có thể dùng thuộc tính trắng để tăng lên thôi.

Feriah còn không biết rằng hai môn chiến kỹ của riêng nàng đã bị Vương Đằng cạo đi, nàng vẫn còn đang ở đó hờn dỗi vì đấu thua Vương Đằng.

Sau khi tám Thánh sứ mạnh mẽ bị Vương Đằng và Feriah đánh bại, các Quang Nhung Linh càng kính sợ hai người hơn.

Đặc biệt là Vương Đằng, loại thủ đoạn có thể hóa một khu vực thành bóng tối kia càng không thể tưởng tượng được.

Đối với Quang Nhung Linh, thủ đoạn như vậy hoàn toàn khắc chế bọn họ.

Cho nên bọn họ kính sợ Vương Đằng rõ ràng càng sâu hơn vài phần.

Đại trưởng lão kêu Quang Nhung Linh khác nhốt tám Thánh sứ kia lại. Vương Đằng dùng chút thủ đoạn phong bế nguyên lực của tám Thánh sứ, miễn cho bọn họ phản kháng sau khi tỉnh lại.

Thực lực của những Quang Nhung Linh này quá yếu, cho dù Thánh sứ đã bị thương nặng, chỉ sợ bọn họ đều không phải là đối thủ.

“Này, chiêu vừa rồi của ngươi là cái gì?” Feriah ở phía sau nhìn Vương Đằng phong bế nguyên lực của Thánh sứ, do dự hồi lâu, vẫn không nhịn được hỏi.

Vương Đằng chưa trả lời, đứng lên hỏi đại trưởng lão: “Đại trưởng lão, khi nào chúng ta có thể tìm hiểu phiến đá vậy?”

“Ngươi!” Feriah tức đến ngực đau, nhưng vừa nghe là tìm hiểu phiến đá, lại vội vàng đi theo.

“Tuy rằng xảy ra chút vấn đề, nhưng nếu như đã hiến tế, vậy hiện giờ có thể để cho các ngươi tìm hiểu.” Trên khuôn mặt đại trưởng lão mang vẻ sầu lo, nhưng vẫn nói như thế.

Lúc này thủ lĩnh của mười mấy bộ lạc đều ở bên cạnh, bọn họ đều không lại đưa ra đáng ngờ gì, xem như chấp nhận quyết định của đại trưởng lão.

Mới vừa rồi nếu không nhờ Vương Đằng kịp thời ra tay cứu giúp, bọn họ đã chết, lại rối rắm chuyện phiến đá đều không hề có bất cứ ý nghĩa gì.

“Đại trưởng lão ngươi yên tâm, chờ chúng ta tìm hiểu xong phiến đá sẽ đi lên núi Thánh một lần.” Vương Đằng nói.

Ánh mắt của đại trưởng lão lập tức sáng ngời. Nếu như trước đó, nó nhất định sẽ ngăn cản Vương Đằng, nhưng sau khi đã được chứng kiến thực lực của Vương Đằng và Feriah, nó ngược lại ôm một tia hy vọng với bọn họ.

Nếu như có thể giải quyết xong vấn đề núi Thánh, tự nhiên là tốt nhất.

“Có chắc chắn không?” Đại trưởng lão hỏi.

“Thử xem đi, nếu như thật sự không được, chúng ta cũng sẽ không liều mạng.” Vương Đằng nói.

“Đại trưởng lão ngươi cứ yên tâm đi, tuy rằng thực lực của những Thánh sứ này đã đạt đến cấp Vũ Trụ đỉnh phong, nhưng đều không hề có kinh nghiệm chiến đấu gì cả, nếu không phải chiếm số lượng nhiều, giải quyết bọn họ hoàn toàn không hề có gì khó khăn.” Feriah cũng nói.

“Cho dù như thế nào, cố gắng hết sức là được, các ngươi phải lấy tính mạng của mình làm trọng.” Đại trưởng lão nói.

“Ta có một vấn đề?” Feriah đột nhiên hoài nghi hỏi: “Trên núi Thánh rốt cuộc có bao nhiêu Thánh sứ?”

Đại trưởng lão chần chừ một chút, giống như đang ngẫm lại, sau đó mới nói: “Vốn có mười hai, sau này núi Thánh bị sương mù dày đặc bao phủ, chúng ta lại lục tục phái vài nhóm người lên, trước sau cộng lại, đại khái có hơn một trăm.”

Feriah: “…”

“… Nói cách khác trên núi Thánh có ít nhất hơn một trăm Thánh sứ?” Vương Đằng hỏi.

“Khụ khụ, đúng vậy.” Đại trưởng lão hơi xấu hổ gật đầu.

“Biết rõ có vấn đề, các ngươi lại không ngừng tặng người lên trên đó.” Feriah che mặt, câm lặng nói.

Hơn một trăm cấp Vũ Trụ đỉnh phong, vậy đánh thế nào?

“Dù sao núi Thánh cũng là thánh địa của chúng ta, xảy ra vấn đề, chúng ta không thể ngồi xem bỏ mặc được.” Đại trưởng lão nói: “Sau khi đã thử nhiều lần, đều lấy thất bại chấm dứt, chúng ta mới không thể không dừng hy sinh vô vị này.”

“Hóa ra các ngươi cũng biết là hy sinh vô vị hả.” Feriah thấp giọng thì thầm.

Vừa nghĩ đến hơn một trăm Thánh sứ, nàng đã cảm thấy tuyệt vọng, không nhịn được châm chọc.

Nhưng mà khi nàng liếc nhìn Vương Đằng, lại phát hiện Vương Đằng không tỏ vẻ gì, vẫn cứ dáng vẻ bình thản, giống như không hề lo nghĩ đến hơn một trăm Thánh sứ kia.

“Hứ, ra vẻ!” Feriah khinh thường tận dưới đáy lòng hứ nhẹ.

Đại trưởng lão cũng biết bọn họ đã làm một chuyện ngu xuẩn, xấu hổ không thôi, hỏi: “Nếu không, các ngươi đừng đi?”

“Không có việc gì, nếu như ta muốn đi, hơn một trăm cấp Vũ Trụ đỉnh phong này còn không ngăn được ta.” Vương Đằng thản nhiên nói.

“…” Feriah.

Tên này có thể nói tiếng người một chút được không?

Hơn một trăm cấp Vũ Trụ đỉnh phong đều không coi trọng, sao ngươi không lên trời đi.

Một lát sau, thủ lĩnh của mười mấy bộ lạc đều mang phiến đá của mình đến, bày tất cả ở trên tế đàn.

Phiến đá được đại trưởng lão bảo quản cũng được Nhung Lê cầm đến, một mình nó ôm hai phiến đá, đi lảo đảo nghiêng ngả, rất thú vị.

Phiến đá được đặt lên trên tế đàn theo thứ tự, tất cả Quang Nhung Linh đều lui xuống.

Đại trưởng lão nói với hai người Vương Đằng: “Phiến đá đều ở đây, các ngươi tìm hiểu đi, có thể tìm hiểu được cái gì thì phải nhìn chính các ngươi.”

Sắc mặt của hai người Vương Đằng và Feriah trở nên nghiêm túc, gật đầu, liếc nhìn nhau, đi đến tế đàn.

Sau khi hai người đi lên tế đàn đã trực tiếp khoanh chân ngồi ở chỗ chính giữa tế đàn, dưới nguyên lực cuốn theo, phiến đá bay lên, xoay tròn vờn quanh bọn họ.

Ngọn lửa màu trắng trên hình trụ xung quanh đều chưa tắt, ánh sáng màu trắng chiếu rọi lên trên phiến đá, khiến phù văn trên đó giống như lóe ra tia sáng trong suốt.

Hết chương 1888.
Bình Luận (0)
Comment