Một ‘người cây’ sống sờ sờ!
Nhưng lúc này nàng chỉ còn lại một đoạn cây khô, trông dáng vẻ thật sự hơi kỳ quái.
Ánh sáng lấp lóe, một cành cây mọc ra từ trên thân cây khô, rồi rất nhanh đã mọc ra chồi mới.
Nhánh cây rơi ra lại biến thành một cây nhỏ, cắm rễ vào trên tảng đá to lúc trước cây Hàm Quang sinh trưởng kia.
“Xong rồi!” Hàm Quang hơi suy yếu nói.
Nàng vốn đã bị thương nặng, lúc này lại chia ra một phân nhánh, tiêu hao không ít lực căn nguyên, trạng thái trở nên càng tồi tệ hơn.
Vương Đằng nghĩ rồi vung tay lên, thi triển ‘chúc phúc của nữ thần’, nguyên lực hệ Quang Minh biến thành vô số đốm sáng bay xuống từ phía trên của cây Hàm Quang.
Khuôn mặt Hàm Quang hiện ra vẻ kinh ngạc.
Nàng không ngờ Vương Đằng lại là một võ giả hệ Quang Minh, hơn nữa còn nắm được thuật trị liệu Quang Minh.
Feriah cũng rất kinh ngạc, ngay cả nàng cũng chưa nắm được thuật trị liệu Quang Minh này, không ngờ Vương Đằng lại biết.
Rốt cuộc tên này biết bao nhiêu thứ?
Đốm sáng hòa vào trong cơ thể cây Hàm Quang, trên bản thể cháy đen kia của nàng lại có da chết rụng xuống, lại lộ ra màu xanh lá mới, chồi non mọc ra, ánh sáng vàng óng ánh lấp lánh.
Khí tức của Hàm Quang cũng không còn suy yếu như vậy nữa, nàng uyển chuyển hành một lễ với Vương Đằng, sau đó chìm vào trong bản thể.
Vương Đằng đặt tay lên cây Hàm Quang, cây Hàm Quang lập tức biến mất tại chỗ, tiến vào trong mảnh nhỏ không gian.
“Thủ đoạn không gian!?” Ánh mắt Feriah chợt lóe, trong lòng ngạc nhiên. Nàng rất muốn biết Vương Đằng đã đặt cây Hàm Quang ở đâu, nhưng lại không tiện hỏi ra.
Có thể chứa được vật sống, tất nhiên không phải thủ đoạn tầm thường.
Vương Đằng không thể nào nói cho nàng biết loại bí mật này.
“Đi thôi.”Vương Đằng không để ý suy nghĩ của Feriah, nói.
“Ừ.”
Ngay sau đó hai người đã xuống núi.
Dưới núi Thánh, đám người đại trưởng lão sốt ruột chờ đợi, tiếng nổ trên đỉnh núi đã biến mất, sương mù dày đặc cũng không còn che phủ núi Thánh.
Nhưng bọn họ vẫn không biết kết quả thế nào?
Vương Đằng và Feriah có bình yên vô sự không?
Những điều này đều khiến bọn họ vô cùng lo lắng.
Đúng lúc này, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện hai ánh sáng rực rỡ, nhanh chóng rơi về phía của bọn họ.
“Vương Đằng!” Nhung Lê thấy người tới, ngạc nhiên vui mừng kêu lên.
“Đại trưởng lão, Nhung Lê.” Vương Đằng và Feriah đáp xuống, gật đầu với mọi người.
“Về là tốt, về là tốt.” Đại trưởng lão thở phào, đánh giá bọn họ, rồi quan tâm hỏi: “Các ngươi có bị thương không?”
“Không có, bọn ta rất khỏe.” Feriah cười nói.
“Ta đã bảo mà, thực lực của bọn họ mạnh như vậy, chắc chắn sẽ không sao.” Nhưng Sơn ghé tới nói.
“Vương Đằng, núi Thánh…” Đại trưởng lão thấy bọn họ thật sự không sao mới yên tâm, sau đó thấp thỏm nhìn hắn, muốn nói lại thôi.
“Núi Thánh, các ngươi có thể lên rồi.” Vương Đằng cười nói.
“Có thể lên rồi!” Nghe thấy câu trả lời này, trong lòng đại trưởng lão lập tức tràn ngập vui sướng, nói liên tiếp ba chữ ‘tốt’: “Tốt! Tốt! Tốt!”
“Giải quyết được thật rồi.” Đám thủ lĩnh của Quang Nhung Linh ngơ ngác nhìn nhau, cũng vui mừng khôn xiết, thậm chí còn hơi không tưởng tượng nổi.
Vấn đề quấy nhiễu bọn họ ba trăm năm, chưa tới nửa ngày hai người Vương Đằng đã giải quyết xong, hiệu quả này đúng là hơi… cao!
Sau đó Vương Đằng đã giải thích tình hình trên núi Thánh, cũng không giấu diếm gì, thậm chí ngay cả chuyện đưa cây Hàm Quang đi cũng đều nói thẳng ra.
Feriah hơi kinh ngạc nhìn hắn, nàng vốn tưởng rằng Vương Đằng sẽ giấu chuyện này.
“Thực ra từ lâu ta đã đoán được chắc chắn là cây Thánh xảy ra vấn đề, không ngờ nàng đã sinh ra linh trí.” Đại trưởng lão thở dài nói.
“Đáng tiếc bọn ta không thể cứu được mấy chục thánh sứ kia, ta chỉ cứu được mấy người.” Vương Đằng lấy mấy thánh sứ ở trong mảnh nhỏ không gian ra, nói.
Trong mắt đại trưởng lão hiện ra vẻ bi thương, lắc đầu nói: “Không thể trách các ngươi, có thể cứu được mấy người đã là không tệ rồi.”
“Hiện giờ cây Hàm Quang nhận ta làm chủ, bọn họ không còn bị khống chế nữa, đợi lúc tỉnh lại sẽ khôi phục.” Vương Đằng nói.
“Không có cây Thánh cũng tốt.” Đại trưởng lão không khỏi bùi ngùi.
“Cây Hàm Quang để lại một phân nhánh, đối với các ngươi, cây Thánh vẫn là cây Thánh.” Vương Đằng nói.
“Không, từ nay về sau bọn ta không cần cây Thánh nữa.” Đại trưởng lão lắc đầu nói: “Thực ra không phải bọn ta tin thờ cây Thánh, chỉ là trong truyền thuyết của bọn ta, cây Thánh là do Thần Minh để lại, cho nên bọn ta mới coi nó như một loại gửi gắm. Bây giờ… đã không cần nữa rồi.”
“Như vậy à, cũng tốt.” Vương Đằng nghe ra một loại cảm giác đau xót như tan nát cõi lòng ở trong giọng điệu của đại trưởng lão, chắc là hành vi của cây Hàm Quang cũng khiến bọn họ vô cùng lạnh lòng rồi.
Hiện giờ không có cây Thánh, quả thật cũng không phải chuyện xấu đối với bọn họ.
Sau đó mọi người đã trở về bộ lạc của Quang Nhung Linh, đại trưởng lão mời bọn họ ở lại mấy ngày. Bây giờ núi Thánh đã khôi phục, bọn họ muốn cảm ơn Vương Đằng và Feriah thật tốt.
Vương Đằng không từ chối lời mời của đại trưởng lão.
Hắn xem thời gian, cách ngày bắt đầu cuộc chiến tranh bá thiên tài đế quốc Đại Càn càng ngày càng gần, nhưng với tốc độ của hắn, đợi mấy ngày rồi xuất phát về thời gian hoàn toàn kịp.
Huống hồ nguyên lực tinh thần Quang Minh của hắn mới thất giai, vẫn chưa đạt tới cửu giai viên mãn, tất nhiên vẫn phải cạo một đợt lông cừu.
Ngoài ra điều quan trọng nhất, hành tinh Quang Nhung không chỉ hắn và Feriah biết, còn có người của đoàn lính đánh thuê Hắc Diệp Xà đã đến đây, cho nên nhất định phải nghĩ cách quyết định sự sở hữu của hành tinh Quang Nhung.
Vương Đằng và Feriah ở chỗ của đại trưởng lão, hai người nghỉ ngơi nửa ngày, Vương Đằng đã ra ngoài một mình.
Theo cách nói của Hàm Quang, những người của đoàn lính đánh thuê Hắc Diệp Xà kia bị nàng nhốt ở trong sơn động nào đó ở lưng chừng núi của núi Thánh.
Bây giờ hắn đang muốn qua đó xem.
Vương Đằng báo với đại trưởng lão một tiếng, rồi biến thành ánh sáng rực rỡ, bay về phía lưng chừng núi của núi Thánh.