Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1911 - Chương 1911. Người Thăm Dò Tinh Không!

Chương 1911. Người thăm dò tinh không!
Chương 1911. Người thăm dò tinh không!

Chỉ trong chốc lát, hắn đã tìm thấy một sơn động nằm ở lưng chừng núi.

“Chính là nơi này.” Tiếng nói của Hàm Giang vang lên trong đầu Vương Đằng.

Vương Đằng liếc mắt nhìn qua, thấy trên mảnh đất trống không xa trước sơn động có một phi thuyền vũ trụ, bên trên có ký hiệu của đoàn lính đánh thuê Hắc Diệp Xà.

“Đây là phi thuyền của bọn họ.” Hàm Quang nói.

Vương Đằng gật đầu, không để ý phi thuyền này. Một phi thuyền cấp Vũ Trụ thôi, không thể khiến hắn thấy hứng thú, sau đó hắn lững thững bước vào trong sơn động.

Sơn động này rõ ràng là con người đào ra, xung quanh còn có không ít đá vụn.

Đi được khoảng mười mét, hắn nhìn thấy mấy người bị nhốt bên trong một không gian sơn động không to không nhỏ.

Bọn họ bị phong tỏa nguyên lực, hai tay hai chân cũng bị loại dây leo nào đó trói lại, trói buộc trên tường đá.

Loại dây leo kia rõ ràng là dây leo trên người cây Hàm Quang, vô cùng bền bỉ, võ giả bình thường tất nhiên không thể kéo đứt được nó.

Người bị nhốt trong sơn động tỉnh táo, nhưng chỉ có thể trợn mắt, hoàn toàn không thể trốn thoát khỏi nơi này.

Bỗng nhiên bọn họ thấy một bóng người ở bên ngoài sơn động bước vào, tinh thần không khỏi rung lên.

Bị nhốt nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng có người đến rồi.

Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ người đến, bọn họ không khỏi kinh ngạc.

Võ giả Nhân tộc!

Vậy mà người đến không phải những thổ dân cả người mọc đầy lông tóc màu trắng kia, mà là một võ giả Nhân tộc mặt mũi giống bọn họ!

Mấy người ngơ ngác nhìn nhau, trong mắt hiện ra vẻ ngạc nhiên nghi ngờ.

“Ơ, chào mọi người!” Vương Đằng xuất hiện trước mặt mọi người, giơ tay chào hỏi.

“…” Đám người Nhậm Cô Lan.

Người này đến làm gì vậy?

Cứ cảm giác có chỗ nào đó hơi không đúng.

“Đều nhìn ta như vậy làm gì?” Vương Đằng bước vào trong sơn động, cười híp mắt hỏi.

“Ngươi là ai?” Nhậm Cô Lan hỏi.

“Ta là ai không quan trọng, quan trọng là mạng nhỏ của các ngươi ở trong tay ta.” Vương Đằng nói.

“Người là người đứng sau lưng những thổ dân kia sao?” Nhậm Cô Lan híp mắt, trông càng hẹp dài hơn, nàng nhìn Vương Đằng hỏi.

Vương Đằng sửng sốt, sờ cằm nói: “Vốn là không phải, nhưng bây giờ có thể là vậy.”

“…” Nhậm Cô Lan.

Vốn là không phải, bây giờ có thể là vậy cái gì? Đây đều là thứ linh tinh gì?

Trước giờ nàng không phải người thích động não, nếu là lúc bình thường, thì đã trực tiếp ra tay luôn rồi.

“Khụ!” Bối Vĩ Ngạn đeo kính ở bên cạnh ho khan, nói: “Các hạ này, lúc này ngươi qua đây tìm bọn ta chắc không phải để nói chuyện phiếm nhỉ?”

“Ngươi không ngốc.” Vương Đằng nhìn hắn, cười nói.

“Ngươi muốn làm cái gì?” Nhậm Cô Lan hỏi thẳng.

“Ta tới hỏi các ngươi một vấn đề.” Vương Đằng nói.

“Vấn đề gì?” Nhậm Cô Lan cau mày.

“Ngoài các ngươi ra, còn ai biết tới sự tồn tại của tinh cầu này không?” Vương Đằng cũng không vòng vo, trực tiếp hỏi.

Nhậm Cô Lan và Bối Vĩ Ngạn đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt hơi lóe lên.

“Suy nghĩ cho kỹ rồi hãy trả lời, trả lời sai là sẽ xảy ra án mạng đó.” Vương Đằng ngồi xổm xuống trước mặt Nhậm Cô Lan, nhìn nàng, thản nhiên cười nói.

“Ngươi!” Nhậm Cô Lan nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc này, mặc dù là đang cười, nhưng trong mắt lại chỉ có hờ hững. Không biết tại sao nàng lại cảm thấy ớn lạnh.

Nhưng dù sao nàng cũng là em gái của đoàn trưởng đoàn lính đánh thuê Hắc Diệp Xà, bình thường cũng là người coi trời bằng vung, sao có thể dễ dàng nhận thua.

“Ngươi đang uy hiếp ta sao?” Nàng lạnh lùng hỏi.

“Ngươi có thể cho là như vậy.” Vương Đằng cười nói.

“Ngươi có biết bọn ta là ai không?” Ánh mắt Nhậm Cô Lan lạnh băng, hỏi.

“Đoàn lính đánh thuê Hắc Diệp Xà!” Giọng điệu Vương Đằng rất bình tĩnh, nói: “Những đoàn viên kia của ngươi đã khai báo rõ ràng hết nội tình của các ngươi rồi.”

“Ngươi đã bắt hết bọn họ rồi?” Nhậm Cô Lan cau mày, lạnh lùng mắng: “Một đám vô dụng!”

Ban đầu Nhậm Cô Lan còn ôm chút hy vọng. Những võ giả kia trong tiểu đội của nàng đều là cấp Hằng Tinh, cấp Hành Tinh, lại đều là lính đánh thuê đã trải qua nhiều trận chiến, chỉ cần cẩn thận, không đụng phải những tên biến thái trên núi kia, thì đều có thể đi lại tự do ở tinh cầu này.

Hoặc tệ hơn thì qua mấy ngày phát hiện không liên lạc được với bọn họ, cũng có thể biết bọn họ đã xảy ra vấn đề, sẽ rời khỏi tinh cầu này, xin viện trợ với anh trai.

Kết quả bọn họ lại cũng bị bắt rồi, đúng là chẳng được tác dụng gì.

Nhưng nàng cũng không nghĩ xem, ngay cả võ giả cấp Vũ Trụ như nàng cũng bị bắt, những võ giả cấp Hằng Tinh, cấp Hành Tinh kia lại có thể làm thế nào?

“Nếu ngươi đã biết bọn ta là người của đoàn lính đánh thuê Hắc Diệp Xà, còn dám bắt bọn ta sao?” Nhậm Cô Lan lại nhìn về phía Vương Đằng, lạnh lùng hỏi.

“Những lời này, những thuộc hạ kia của ngươi cũng từng nói với ta.” Vương Đằng cười giễu cợt: “Nhưng đoàn lính đánh thuê Hắc Diệp Xà các ngươi tính là gì? Mấy cấp Vực Chủ cỏn con thôi.”

Nhậm Cô Lan rơi vào im lặng, ánh mắt kinh ngạc.

Không lẽ người này có bối cảnh giật gân gì, cho nên mới không sợ hãi như vậy?

“Xem ra các ngươi sẽ không thành thật trả lời ta, vẫn cần ta phải tốn chút công phu.” Vương Đằng thở dài, trong mắt lóe qua ánh sáng màu đỏ tươi kỳ dị, quát: “Nhìn vào mắt ta.”

Nhậm Cô Lan vô thức nhìn về phía mắt của Vương Đằng.

Uỳnh!

Phút chốc, đôi mắt của nàng đã trở nên mơ màng, một võ giả cấp Vũ Trụ, tinh thần cùng lắm là cấp Hằng Tinh. Mặc dù cùng cấp với hắn, nhưng hoàn toàn không thể so sánh, cho nên rất nhanh nàng đã bị trúng ‘Hoặc Tâm’ của Vương Đằng.

“Bây giờ nói cho ta biết, ngoài các ngươi ra, còn có ai biết đến sự tồn tại của tinh cầu này không?” Vương Đằng hỏi lại lần nữa.

“Không còn ai biết, bọn ta bí mật đến đây.” Nhậm Cô Lan thành thật đáp.

Vương Đằng gật đầu, lời đối phương nói đồng nhất với với lời mấy người lúc trước kia nói, hắn lại hỏi: “Làm sao các ngươi phát hiện ra tinh cầu này?”

“Là Bối Vĩ Ngạn nói cho ta biết, hắn phát hiện một quyển nhật ký cổ, bên trên ghi chép sự tồn tại vào vị trí của tinh cầu này.” Nhậm Cô Lan nói.

Hết chương 1911.
Bình Luận (0)
Comment