“??” Bối Vĩ Ngạn ở bên cạnh kinh ngạc trợn to mắt.
Chuyện gì vậy?
Tại sao Nhậm Cô Lan lại phối hợp trả lời câu hỏi của đối phương như vậy?
Với tính cách của Nhậm Cô Lan, chắc chắn nàng không thể nào thành thật phối hợp như vậy, có vấn đề, chắc chắn là có vấn đề!
“Ngươi chính là Bối Vĩ Ngạn sao?” Lúc này, một tiếng nói ở bên cạnh vang lên.
Bối Vĩ Ngạn giật mình, thấy thanh niên ở trước mặt này đang quay đầu nhìn về phía hắn, đôi mắt hiện lên ánh sáng đỏ kỳ dị, khiến da đầu hắn tê dại. Hắn lại lập tức kinh ngạc, muốn tránh đôi mắt kia ra, nhưng đã muộn rồi.
Phút chốc, Bối Vĩ Ngạn cảm thấy ý thức của hắn rơi vào trong bóng tối.
“Đúng vậy, ta chính là Bối Vĩ Ngạn.” Hắn vô thức trả lời.
“Quyển nhật ký kia là ngươi phát hiện sao?” Vương Đằng hỏi.
“Là ta phát hiện, nhưng không phải vô tình có được ở chỗ người khác, mà là tổ tiên của ta truyền lại. Ta lừa Nhậm Cô Lan, chỉ muốn mượn thế lực của nàng để đến tinh cầu này tìm kiếm bảo tàng.” Bối Vĩ Ngạn nói.
“Hử?” Vương Đằng sửng sốt, khóe miệng không khỏi cong lên. “Thú vị, thì ra là tên phản bội.”
Hắn nghĩ rồi giải trừ khống chế ‘Hoặc Tâm’ cho Nhậm Cô Lan.
Trong mắt Nhậm Cô Lan tản đi vẻ mơ màng, khôi phục ý thức, hơi sửng sốt rồi đã phản ứng lại. Nàng nhìn Vương Đằng, hoảng sợ nói: “Ngươi đã làm gì với ta?”
“Yên tâm, chỉ là hỏi ngươi mấy câu hỏi thôi.” Vương Đằng thản nhiên cười, vẫy tay nói: “Nào nào nào, để ngươi nghe câu chuyện thú vị.”
“Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?” Sắc mặt Nhậm Cô Lan khó coi, nói.
Vương Đằng không để ý nàng, để Bối Vĩ Ngạn lặp lại lời vừa rồi một lần nữa.
Bối Vĩ Ngạn không hề có sức phản kháng, chỉ có thể thành thật lặp lại lời vừa rồi một lần nữa.
Sắc mặt Nhậm Cô Lan ngày càng khó coi, nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ nói: “Bối! Vĩ! Ngạn! Ngươi lại dám lừa ta!”
“Sau khi ngươi tìm được hành tinh Quang Nhung thì định làm thế nào?” Vương Đằng nhìn nàng, không khỏi cười he he, tiếp tục hỏi Bối Vĩ Ngạn.
“Ta đã cho nhóm người Nhậm Cô Lam uống một loại thuốc, chỉ cần thời cơ đến, ta sẽ có thể dễ dàng khiến bọn họ mất đi năng lực phản kháng.”
“Con đĩ Nhậm Cô Lan kia luôn thích sai khiến ta, coi ta như đồ ngốc, ta đã chịu đủ rồi.”
“Đợi lấy được bảo tàng, ta nhất định phải cho nàng biết sự lợi hại của ta.” Bối Vĩ Ngạn thờ ơ nói.
Mặc dù trong lời nói của hắn đã thể hiện ra sự căm hận đối với Nhậm Cô Lan, nhưng trong giọng điệu lại không hề có cảm xúc, nghe vô cùng kỳ dị.
Nhậm Cô Lan vừa kinh ngạc vừa tức giận, nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Bối Vĩ Ngạn, trong lòng cũng không nhịn được mà sởn gai ốc.
Đây là năng lực kỳ dị gì mà lại có thể khiến người ta trả lời đối phương không hề phản kháng? Lẽ nào vừa rồi nàng cũng trúng phải năng lực này sao?
Nghĩ tới đây, sắc mặt Nhậm Cô Lan hơi trắng bệch.
Lúc này trong mắt nàng, Vương Đằng đã hoàn toàn biến thành một ma quỷ đội lốt người.
“Ngươi muốn nàng biết sự lợi hại của ngươi như thế nào?” Vương Đằng liếc nhìn Nhậm Cô Lan, tò mò hỏi.
“Ta có một cây gây to, đảm bảo khiến yêu tinh này khóc kêu cha gọi mẹ.” Giọng điệu của Bối Vĩ Ngạn không hề có cảm xúc, cười he he nói.
“Phụt…” Vương Đằng trực tiếp phì cười, sắc mặt rất kỳ quái.
Được rồi, tên này đúng là nhân tài!
Hắn không khỏi nhìn Nhậm Cô Lan. Khỏi nói, người phụ nữ này trông cũng không tệ, người mặc đồ chiến màu đen, nên lồi thì lồi, nên cong thì cong, dáng người rất tốt.
Còn có một khí chất lạnh lùng xinh đẹp, quả thật khiến người ta rất có dục vọng chinh phục.
Bối Vĩ Ngạn này là thuộc hạ của nàng, hắn có lòng dạ như vậy, không thể không nói hắn đúng là tên mặt người dạ thú.
“Súc sinh!” Sắc mặt Nhậm Cô Lan xanh mét, lúc xanh lúc trắng, mắt sắc như đao, như thể ước gì có thể phanh thây xé xác Bối Vĩ Ngạn ra để xả nỗi hận trong lòng.
“Thế nào, có phải ngươi nên cảm ơn ta đã giúp ngươi vạch trần ý đồ của tên này không?” Vương Đằng không khỏi cười hỏi.
“Hừ, ngươi cũng không phải người tốt gì.” Nhậm Cô Lan hừ lạnh nói.
“Ha, xem ra ngươi cũng không ngốc như vậy, ít nhất còn biết ta không phải người tốt.” Vương Đằng cười nói.
“Ngươi!” Nhậm Cô Lan tức giận.
Người này hoàn toàn không hề kiêng dè.
Vương Đằng không để ý nàng, lại hỏi Bối Vĩ Ngạn mấy câu, xác nhận không có người khác biết đến sự tồn tại của tinh cầu này, trong lòng cũng thở phào.
Sau đó hắn đã giải trừ ‘Hoặc Tâm’ cho Bối Vĩ Ngạn, để hắn khôi phục ý thức.
Bối Vĩ Ngạn vẫn hơi mờ mịt, sửng sốt một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, đột nhiên cảm nhận được sát ý khóa chặt hắn. Hắn không khỏi quay đầu nhìn, phát hiện Nhậm Cô Lan đang nhìn hắn với vẻ mặt nhìn người chết.
“Đội… đội trưởng, tại sao ngươi lại nhìn ta như vậy?” Trong lòng Bối Vĩ Ngạn lộp bộp, lắp bắp hỏi.
“Nhóc con, chuyện của ngươi bị lộ rồi.” Vương Đằng vỗ vai của hắn nói.
“Vừa nãy ngươi đã làm gì với ta?” Bỗng nhiên Bối Vĩ Ngạn nhớ ra chuyện mất đi ý thức xảy ra lúc trước, hoảng sợ hỏi.
“Chẳng làm gì cả, ta chỉ hỏi vài câu hỏi, sau đó tự ngươi nói ra những tính toán nhỏ kia của ngươi, việc này không thể trách ta.” Vương Đằng nhún vai, dáng vẻ vô tội nói.
“…” Vẻ mặt Bối Vĩ Ngạn cứng nhắc.
Bỗng nhiên hắn có một dựng cảm không lành, vừa nãy có thể hắn đã nói cái gì đó rất ghê gớm, khóe mắt hắn co giật, chột dạ nhìn về phía Nhậm Cô Lan.
Vừa thấy ánh mắt kia của nàng, hắn đã biết hỏng chuyện rồi.
“Đội trưởng, ngươi nghe ta giải thích!” Bối Vĩ Ngạn nuốt nước bọt, muốn vùng vẫy lần cuối cùng.
“Ngươi cảm thấy ta sẽ tin ngươi sao?” Nhậm Cô Lan trào phúng nói.
“Hai các ngươi từ từ yêu nhau lắm cắn nhau đau. Nếu đã không có người khác biết sự tồn tại của tinh cầu này, vậy ta tạm thời giữ lại một mạng nhỏ cho các ngươi.” Vương Đằng đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
“Đợi đã.” Bối Vĩ Ngạn đột nhiên kêu lên.
“Sao, còn có gì muốn nói?” Vương Đằng dừng bước chân, quay đầu nhìn hắn, nói.
“Quyển nhật ký tổ tiên ta để lại kia không những ghi chép về hành tinh Quang Nhung, còn có hành tinh kỳ dị khác. Nếu ngươi chịu tha cho ta, thì ta có thể dẫn ngươi đi tìm những hành tinh kia.” Bối Vĩ Ngạn nói.