“Ồ?!” Lúc này Vương Đằng thật sự hơi kinh ngạc.
“Ta không lừa ngươi, tổ tiên của ta là một người thăm dò tinh không, thích thăm dò các nơi chưa được biết đến, cho nên mới có thể tìm thấy những tinh cầu kỳ dị đặc sắc khác nhau kia.” Bối Vĩ Ngạn chỉ sợ Vương Đằng không tin, nên lại nói.
“Người thăm dò tinh không!” Vương Đằng không khỏi nhắc lại.
“Vương Đằng, nếu thực sự là người thăm dò tinh không, vậy thì điều hắn nói rất có thể là thật.” Tiếng nói hơi chấn động của Viên Cổn Cổn vang lên trong đầu Vương Đằng.
“Ngươi biết người thăm dò tinh không này sao?” Vương Đằng nói.
“Giống như hắn nói, người thăm dò tinh không là một nhóm người dục vọng tìm tòi rất mạnh. Bọn họ thích thăm dò tinh không, thích đến những nơi chưa được biết tới. Cả đời bọn họ đều đi lại ở các xó xỉnh vũ trụ, để lại vô số truyền kỳ.” Viên Cổn Cổn như kính nể, lại như cảm thán nói.
Ánh mắt Vương Đằng lóe lên, trong lòng quả thật hơi kinh ngạc. Không ngờ trong vũ trụ còn tồn tại một nhóm người như vậy.
“Quyển nhật ký kia ở đâu?” Vương Đằng nhìn về phía Bối Vĩ Ngạn, hỏi.
“Quyển nhật ký kia cất trong vũ trụ hư cấu, không phải vật chân thực, muốn xem thì nhất định phải do ta mở ra.” Bối Vĩ Ngạn giống như sợ Vương Đằng qua cầu rút ván, không khỏi căng thẳng nói.
“Lời hắn nói có thể là thật, đồ trong vũ trụ hư cấu đa số là ràng buộc với linh hồn, người ngoài không thể có được.” Viên Cổn Cổn nói.
“Ngươi ở đây trước đi, đợi ta xử lý xong việc rồi tới tìm ngươi sau.” Vương Đằng suy ngẫm một lát, để lại một câu rồi rời khỏi sơn động.
Đi ra từ hang núi, Vương Đằng còn đang suy nghĩ chuyện người thăm dò tinh không, trong đầu hiện lên tư liệu liên quan mà Viên Cổn Cổn mới vừa gửi đến.
Chờ lúc hắn trở lại bộ lạc Quang Nhung Linh, đã có không ít hiểu biết đối với người thăm dò tinh không.
Trong lòng thổn thức không thôi.
Người thăm dò tinh không ít có kết cục tốt!
Trên đường bọn họ thăm dò tinh không, các loại nguy hiểm không biết rất dễ khiến cho bọn họ rơi vào tuyệt cảnh, rất nhiều người thăm dò tinh không đều lặng yên không một tiếng động chết ở trong tuyệt địa nào đó, chôn xác nơi đất khách.
Mà nhật kí bọn họ để lại, là bằng chứng tốt nhất bọn họ từng tồn tại.
Cho nên người thăm dò tinh không đều có một loại thói quen tốt —— viết nhật kí!
Dùng nó để ghi chép quá khứ và trải nghiệm của bọn họ, cũng để lại cho người sau này tung tích để truy tìm.
Bối Vĩ Ngạn có thể đi đến hành tinh Quang Nhung, đó là bởi vì nhật kí của tổ tiên hắn để lại.
Mà nếu một vài người thăm dò tinh không khác không có con nối dòng, hoặc là niêm phong cất giữ nhật kí, rất có thể sẽ không có người nào khác có thể biết những vị trí nguy hiểm.
Thật ra số lượng người thăm dò tinh không cũng không nhiều, bằng không bọn họ cũng sẽ không hiếm có người biết.
Vương Đằng lại nhìn thoáng qua phi thuyền ngoài hang núi kia, trong lòng vừa động, liền kêu Viên Cổn Cổn xâm nhập vào hệ thống trí năng của phi thuyền.
Một lát sau, giọng nói nghiêm trọng của Viên Cổn Cổn vang lên: “Vương Đằng, dự đoán của ngươi không khác lắm, trên phi thuyền này có thiết bị theo dõi.”
“Vẫn luôn mở?” Vương Đằng nhíu mày hỏi.
“Đúng.” Viên Cổn Cổn nói.
“Xem ra ước chừng những người khác của đoàn lính đánh thuê Hắc Diệp Xà cũng biết vị trí của hành tinh Quang Nhung.” Vương Đằng thở dài.
Nhậm Cô Lan không nói dối, nhưng bản thân nàng có thể cũng không biết, trên phi thuyền này bị lắp đặt thiết bị theo dõi.
Đây vốn là anh trai của nàng lặng lẽ trang bị vì sự an toàn của nàng.
Nhậm Cô Lan không thích bị quản thúc, cho nên anh trai của nàng không để nàng biết tồn tại của thiết bị theo dõi này.
Hiện tại xem ra quả thật rất cần thiết.
Bằng không đám người Nhậm Cô Lan sẽ lặng yên không một tiếng động chết trên hành tinh Quang Nhung cũng không chừng.
Vương Đằng còn chưa quyết định phải làm sao xử lý bọn họ, nhưng nếu không có tác dụng, đại khái sẽ trực tiếp giết chết.
Vương Đằng không dừng lại nữa, lập tức về đến trong bộ lạc.
“Tình huống thế nào?” Đại trưởng lão vừa thấy hắn trở về, vội vàng lên đón.
“Đại trưởng lão, triệu tập tất cả mọi người lại đi, tốt nhất gọi cả Feriah đến, mọi người bàn bạc một chút.” Vương Đằng lắc đầu, giọng nói nghiêm trọng.
“Được!” Đại trưởng lão thấy dáng vẻ này của hắn, trong lòng không khỏi căng thẳng, vội vàng gật đầu nói.
Một lát sau, trong nhà gỗ của đại trưởng lão, Vương Đằng, Feriah và đám người đại trưởng lão tụ tập lại.
Mọi người nhìn Vương Đằng, không biết hắn đột nhiên kêu mọi người đến có chuyện gì.
“Khụ khụ.” Vương Đằng vội ho một tiếng, nói ra lời kinh người: “Mọi người, vị trí của hành tinh Quang Nhung đã bại lộ.”
Hắn mới vừa mở miệng, đại trưởng lão và thủ lĩnh các bộ lạc đều căng thẳng trong lòng, sắc mặt có hơi không tốt lắm.
Nên đến, vẫn đến rồi.
Vấn đề này, thật ra bọn họ đã cân nhắc từ sớm, chẳng qua hiện tại rốt cục đã đến lúc đối mặt rồi.
Feriah nhìn Vương Đằng một cái, nàng đã biết Vương Đằng muốn nói gì.
“Những tù binh ngoài hành tinh đó đến từ một đoàn lính đánh thuê tên là Hắc Diệp Xà, tuy rằng chúng ta đã bắt giữ bọn họ, nhưng trên phi thuyền của bọn họ có thiết bị theo dõi, cho nên chỉ sợ những người khác của đoàn lính đánh thuê Hắc Diệp Xà đã biết được vị trí của hành tinh Quang Nhung.” Vương Đằng giải thích.
“Đoàn lính đánh thuê Hắc Diệp Xà.” Feriah nhíu mày, giọng nói lạnh lùng: “Chi bằng trực tiếp diệt bọn họ?”
Vương Đằng nhìn nàng một cái.
Quả nhiên là cô gái bạo lực, tác phong thô bạo như thế.
Nhưng mà, rất hợp với khẩu vị của hắn.
Feriah còn không biết Vương Đằng đặt cho nàng một biệt danh cô gái bạo lực.
“Hiện tại có thể có một đoàn lính đánh thuê Hắc Diệp Xà, sau này sẽ có đoàn lính đánh thuê Bạch Diệp Xà, đoàn lính đánh thuê Lục Diệp Xà, diệt không hết.” Nhưng đại trưởng lão thấy rất rõ ràng, cười khổ lắc đầu nói.
“Cho nên, ta muốn hỏi thử các ngươi, tiếp theo có dự định gì không?” Vương Đằng gật đầu, hỏi.
Chuyện này tốt nhất vẫn do chính bản thân Quang Nhung Linh mở miệng, mà không phải do hắn đề xuất, bằng không ý tứ trong đó sẽ thay đổi.