Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1915 - Chương 1915. Trên Người Đại Ca Còn Thiếu Đồ Trang Sức Sao, Kiểu Biết Hét Lợi Hại Ấy. (2)

Chương 1915. Trên người đại ca còn thiếu đồ trang sức sao, kiểu biết hét lợi hại ấy. (2)
Chương 1915. Trên người đại ca còn thiếu đồ trang sức sao, kiểu biết hét lợi hại ấy. (2)

“.....” Trên trán Vương Đằng rơi xuống mấy vạch đen, không nói gì nhìn nàng một cái, thản nhiên nói: “Tinh cầu ta ở vốn dĩ còn không mạnh mẽ bằng hành tinh Quang Nhung, chẳng qua là cơ duyên xảo hợp, mới đi đến bước hôm nay thôi, cho nên ta chỉ là một người thường.”

“Cái gì?” Feriah nghĩ rằng bản thân nghe lầm. không khỏi hỏi: “Ngươi đi ra từ tinh cầu lạc hậu??”

“Có vấn đề gì sao?” Vương Đằng nói.

Trong lòng Feriah hít một hơi thật sâu, ánh mắt nhìn Vương Đằng tựa như nhìn một con quái vật.

Một võ giả đi ra từ tinh cầu lạc hậu, nhưng ở tuổi này đạt được thực lực cảnh giới ngang bằng với nàng?

Người thường?

Vương Đằng lại gọi cái này là người thường?

Feriah khó hiểu cảm thấy có phải Vương Đằng có hiểu lầm gì đối với người thường hay không.

Ánh mắt của nàng hoàn toàn thay đổi.

Biến thái như vậy, nàng chỉ nghe nói qua trong tin đồn.

“Người mà ông nội nói..... thì ra thật sự tồn tại à.” Feriah thì thào tự nói.

“Ngươi nói cái gì?” Vương Đằng nhìn nàng một cái.

“Không có gì.” Feriah vô cùng phức tạp nhìn hắn một cái, trong lòng vẫn không thể bình tĩnh, thanh niên này thật sự rất kinh diễm, ngay cả trong lòng nàng cũng không khỏi dâng lên một tia kính nể: “Trên người đại ca còn thiếu đồ trang sức không, loại có thể hét lợi hại ấy.”

Vương Đằng: “???”

Cô gái bạo lực này phát điên gì vậy?

“Đùa thôi, đùa thôi.” Feriah xua tay, nói: “Đại trưởng lão nói đúng, thân phận địa vị của ngươi cũng đủ làm kinh hãi rất nhiều người. trái lại đủ để làm chủ nhân của hành tinh Quang Nhung.”

“Chi bằng như vậy, ngươi và ta liên danh, đăng ký hành tinh Quang Nhung dưới danh nghĩa của ngươi và ta.” Vương Đằng trầm ngâm nói.

“Liên danh!” Feriah sửng sốt một chút, ánh mắt hơi sáng lên: “Đây là một cách không tệ, vậy thì cũng không cần ông nội của ta tự mình ra trận, dùng thân phận của ngươi và ta, cường cường liên hợp, có lợi mà vô hại, chẳng qua cứ như vậy, hành tinh Quang Nhung sẽ không thể đăng ký trong lãnh thổ đế quốc Đại Càn.”

“Ngươi không phải người của đế quốc Đại Càn?” Vương Đằng kinh ngạc nói.

“Đương nhiên không phải.” Feriah nhìn hắn một cái.

“Vậy phải làm thế nào đây?” Vương Đằng không hỏi nhiều, nhíu mày hỏi.

“Có thể đăng ký trong Liên Minh vũ trụ nổi.” Feriah nói.

“Liên Minh vũ trụ nổi?!” Vương Đằng sửng sốt một chút, cái tên xa lạ này khiến hắn có hơi nghi hoặc.

“Liên Minh vũ trụ nổi là một thể liên hiệp khổng lồ, do các thế lực độc lập trong vũ trụ, gia tộc tổ hợp thành. Nó không phải một chỉnh thể, nhưng lại giống như một chỉnh thể, xem như một tổ chức Liên Minh bán rời rạc đi.” Viên Cổn Cổn giải thích.

“Liên Minh vũ trụ nổi, vậy mà còn có tồn tại như vậy.” Vương Đằng kinh ngạc không thôi.

Tuy rằng dựa theo cách nói của Viên Cổn Cổn, Liên Minh vũ trụ nổi này là một tổ chức Liên Minh bàn rời rạc, nhưng mà không cần nghĩ cũng biết đây là một tồn tại khổng lồ.

Đồng thời từ trong lời nói của Feriah cũng có thể đoán ra, hẳn là gia tộc của nàng cũng là một thành viên trong Liên Minh vũ trụ nổi.

Một gia tộc sở hữu tồn tại cấp Bất Hủ, từ phương diện này có thể nhìn thấy sự mạnh mẽ của Liên Minh vũ trụ nổi rồi.

“Vẫn là câu nói kia, vũ trụ to lớn, có đủ chuyện lạ, ngươi thấy được chẳng qua là một góc trong đó mà thôi.” Viên Cổn Cổn cười nói.

Vương Đằng thầm gật đầu, hắn biết bản thân còn có con đường rất dài phải đi.

“Nếu đã như vậy, thì đăng ký trong Liên Minh vũ trụ nổi đi.” Sau đó hắn nói với Feriah.

Ánh mắt của Feriah có hơi kỳ quái.

Nhìn dáng vẻ vừa nãy của Vương Đằng, rõ ràng không biết tồn tại của Liên Minh vũ trụ nổi.

Nghĩ đến Vương Đằng là võ giả đi ra từ tinh cầu lạc hậu, không biết cũng không kỳ quái.

Nhưng kỳ quái là kỳ quái ở chỗ, sau khi hắn sững sờ một chút, mê mang trong mắt liền biến mất, giống như đã biết Liên Minh vũ trụ nổi.

Chuyển biến trước sau tuy rằng rất nhanh, nhưng bị nàng chú ý tới.

Vương Đằng ở trong mắt nàng, ngày càng có hơi thần bí.

Nhưng nàng cũng không hỏi cái gì, gật đầu, nhìn về phía đại trưởng lão, hỏi: “Đại trưởng lão, ngươi cảm thấy thế nào?”

“Có hai người các ngươi cùng đăng ký, đương nhiên là tốt nhất.” Đại trưởng lão cười nói: “Ta không có ý kiến.”

“Vậy cứ quyết định như vậy.” Vương Đằng thấy đại trưởng lão đồng ý, cũng yên tâm.

Thật ra kéo Feriah vào, hoàn toàn là muốn kéo lá cờ lớn cấp Bất Hủ sau lưng nàng, có đôi khi độc chiếm không phải lựa chọn tốt nhất, hợp tác mới là cùng có lợi.

“Hiện tại ta phải đi liên hệ với gia tộc, kêu bọn họ hỗ trợ tiến hành đăng ký tinh cầu.” Feriah vui sướng đứng lên nói.

Ông nội của nàng không để ý một tinh thần hệ Quang Minh, nhưng mà nàng không thể bắt chước.

Đợi cho hành tinh Quang Nhung thu vào dưới danh nghĩa của nàng, trong gia tộc không ít người sẽ bởi vậy mà thu được lợi ích, địa vị của nàng cũng sẽ rất cao.

Từ nay về sau, nàng sẽ không chỉ là cháu gái của ông nội nàng, còn là bản thân nàng —— Feriah!

Nói ra không thuận miệng, trên thực tế chỉ là Feriah muốn chứng minh bản thân thôi.

Nhìn thấy dáng vẻ đó của nàng, Vương Đằng bật cười lắc đầu, sau đó cũng đứng lên, nói: “Đại trưởng lão, ta phải ra ngoài tu luyện vài ngày, không quấy rầy ngươi nữa.”

Nói xong thì muốn đi ra ngoài.

“Đợi đã.” Đại trưởng lão vội vàng gọi hắn lại.

“Còn có chuyện gì sao?” Vương Đằng kinh ngạc hỏi.

“Là như thế này, sau khi ta và thủ lĩnh các bộ lạc thương nghị, muốn mời ngươi đảm nhiệm trưởng lão khách khanh của bộ tộc Quang Nhung Linh của ta, ý của ngươi thế nào?” Đại trưởng lão nói.

“Trưởng lão khách khanh!” Vương Đằng sửng sốt một chút, không ngờ đại trưởng lão sẽ đưa ra thỉnh cầu này.

“Đúng vậy, trở thành trưởng lão khách khanh của bộ tộc Quang Nhung, thân phận của ngươi cùng cấp với ta, không cần ngươi làm gì, nhưng ngươi sẽ là tồn tại tôn quý nhất của bộ tộc Quang Nhung Linh bọn ta.” Đại trưởng lão nói.

Vương Đằng thật sự có hơi kinh ngạc.

Hắn biết bộ tộc Quang Nhung Linh chỉ có một trưởng lão là đại trưởng lão, hiện tại bọn họ lại muốn thêm vào một chức vị trưởng lão khách khanh vì hắn.

Đây chính là hạ vốn gốc.

“Chuyện này..... Không tốt lắm nhỉ.” Vương Đằng chần chờ nói: “Dù sao ta cũng là một người ngoài.”

Hết chương 1915.
Bình Luận (0)
Comment