“Không có gì không tốt, ngươi có ơn tái tạo đối với bộ tộc Quang Nhung Linh bọn ta, nên được hưởng đãi ngộ như vậy.” Đại trưởng lão nói.
“Vương Đằng, ngươi cứ đồng ý đi, bọn ta thật sự không có gì để cảm ơn ngươi, chỉ có thể cho ngươi một thân phận mà thôi.” Lúc này, Nhung Lê trước sau luôn ở bên cạnh không mở miệng cũng nói.
“Đúng vậy, bọn ta đều đồng ý.” Các thủ lĩnh khác của Quang Nhung Linh cũng đều gật đầu nói.
Vương Đằng nhìn khuôn mặt chân thành đó, trong lòng trầm ngâm một chút, rồi gật đầu: “Vậy ta cứ từ chối thì bất kính.”
“Thật tốt quá.” Trên mặt tất cả Quang Nhung Linh đều lộ ra nụ cười vui vẻ.
Vương Đằng đồng ý trở thành trưởng lão khách khanh của bộ tộc Quang Nhung Linh, chẳng những là Quang Nhung Linh thừa nhận hắn, cũng là hắn thừa nhận Quang Nhung Linh.
Cho nên Quang Nhung Linh mới có thể vui mừng như thế.
Với bọn họ, Vương Đằng lúc này mới rốt cục đứng chung một chỗ với bọn họ, bọn họ mới có thể yên tâm giao hành tinh Quang Nhung cho hắn.
Mà Feriah vẫn thiếu một chút.
Chung quy bọn họ không có cách nào tin tưởng nàng như vậy.
Dù sao so sánh với sự trợ giúp của Vương Đằng đối với bộ tộc Quang Nhung Linh, những chuyện mà Feriah làm ít đến đáng thương, đương nhiên không đủ để được sự tán thành của tất cả Quang Nhung Linh.
.....
Ba ngày sau.
Trên không một rừng rậm, hai bóng dáng không ngừng va chạm, đan xen, bộc phát ra tiếng nổ kịch liệt.
Dư âm của nguyên lực cuốn ra bốn phía, cho dù bọn họ cách mặt đất chừng vài trăm mét, vẫn ép cây cối bên dưới nằm rạp xuống.
Mà tinh thú bốn phía lại bỏ trốn mất dạng, không dám tới gần chút nào.
Một lát sau, hai người tách ra, cách nhau vài trăm mét, rõ ràng chính là Vương Đằng và Feriah.
Vương Đằng niết nắm đấm, trên mặt lộ ra một nụ cười kỳ quái.
Sắc mặt Feriah đối diện hơi đỏ lên, trong mắt tràn đầy tức giận, che ngực nói: “Ngươi cái tên vô lại này, vậy mà tấn công chỗ đó của ta.”
“Không cẩn thận, không cẩn thận!” Vương Đằng cười hì hì nói.
“Ngươi, vô sỉ!” Ngực Feriah tức giận đến phập phồng, đau đớn lờ mờ truyền đến lại trầm trọng thêm vài phần.
Tên khốn nạn này ra tay cũng quá ác.
Chẳng qua nghĩ đến sự tiến bộ mấy ngày nay của Vương Đằng, nàng cũng âm thầm kinh hãi.
Từ ba ngày trước, hai người quyết định sau chuyện đăng ký tinh cầu Quang Nhung Linh, sẽ thường xuyên trau dồi với nhau.
Mà trong thời gian ba ngày ngắn ngủi này, nguyên lực Quang Minh của Vương Đằng hoàn toàn tăng trưởng với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, nàng quả thực không thể tin được trên thế giới này thật sự có loại yêu nghiệt này.
Khó trách tên này đi ra từ tinh cầu lạc hậu, lại có thể có được thực lực mạnh mẽ như vậy.
Thiên phú như thế, thực sự quá mức khủng khiếp.
“Chuyện đăng ký có tin tức không?” Vương Đằng vội ho một tiếng, hỏi sang chuyện khác.
“Hừ.” Feriah hừ nhẹ một tiếng, không dây dưa nữa, dù sao việc này đối với con gái mà nói thật sự có hơi xấu hổ, kéo Vương Đằng xuống nước không có bất kỳ lợi ích gì đối với nàng, lập tức nói: “Đã chuẩn bị xong rồi. một lát ngươi cứ cùng ta đến vũ trụ hư cấu tiến hành đăng ký là được.”
“Vậy đi thôi.” Vương Đằng gật đầu.
“Đi theo ta.” Feriah bay về một hướng.
Chỗ cách núi Thánh không xa, Feriah nâng cổ tay lên, ấn nhẹ hai cái trên đồng hồ trí năng.
Hư không trước mắt chấn động một trận, lay động từng trận giống như gợn sóng, sau đó một phi thuyền toàn thân màu trắng bạc từ trong không gian hiện ra.
“Đây là phi thuyền của ngươi à?” Vương Đằng kinh ngạc nói.
“Đương nhiên.” Feriah ngẩng đầu, kiêu ngạo giống như một con thiên nga trắng: “Đây chính là món quà mà ông nội của ta tặng cho ta khi trưởng thành, một phi thuyền vũ trụ cấp Vực Chủ.”
“Gì, ngươi trưởng thành rồi!” Phi thuyền cấp Vực Chủ không gợi lên nổi hứng thú của Vương Đằng, sắc mặt hắn kỳ quái đánh giá Feriah một cái, kinh ngạc nói.
“Ấnh mắt của ngươi là gì?” Feriah bộc phát cơn giận, đôi mắt dường như muốn phun lửa.
“Không phải, bản thân ngươi xem chính mình đi, giống trưởng thành sao?” Vương Đằng nhìn dáng người một mét năm của Feriah, quỷ mới nhìn ra được nàng trưởng thành.
“Chỗ nào không giống.” Feriah ưỡn bộ ngực đang lớn.
“Đừng ưỡn. căn bản không nhìn thấy.” Vương Đằng nói.
“.....” Sắc mặt Feriah cứng ngắc, đã bị đả kích nặng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vương! Đằng! Ta liều mạng với ngươi.”
Nàng khẽ kêu một tiếng, hai nắm đấm đập về phía Vương Đằng.
“Đm, đùa không vui nha.” Vương Đằng vội vàng né tránh, không dám xui xẻo chạm vào cô gái bạo lực này nữa.
Hai người đuổi đánh trong chốc lát, ngay cả ‘Độn Quang’ Feriah cũng dùng ra, vẫn không bắt được Vương Đằng, hận đến nghiến răng ken két.
Cuối cùng không có cách nào, Feriah hung hăng thở hổn hển mấy hơi, mới dẫn theo Vương Đằng đi vào trong phi thuyền, nhưng mà ánh mắt hung tợn cũng hận không thể cắt Vương Đằng thành mảnh nhỏ, khiến cho Vương Đằng không dám thả lỏng chút nào.
Hắn vừa cảnh giác Feriah, vừa đánh giá phi thuyền.
“Cẩn thận đi, ngươi chắc chắn không mua nổi phi thuyền cấp Vực Chủ.” Feriah khinh bỉ nói.
Sắc mặt Vương Đằng có hơi kỳ quái, nhưng không nói thêm gì, để cho nàng tìm chút cảm giác ưu việt đi, đứa trẻ đáng thương này.
Hai người đi vào một cabin thực tế ảo của phi thuyền, Feriah mở miệng nói: “Trí năng, giúp ta kết nối vũ trụ hư cấu.”
“Vâng, chủ nhân.” Một âm thanh máy móc vang lên.
Vương Đằng lắc đầu, vẫn là Viên Cổn Cổn của hắn tốt, nhân tính hóa hơn so với trí năng này.
Sau đó hai người nằm vào trong cabin thực tế ảo, tiến vào vũ trụ hư cấu.
Nơi bọn họ xuất hiện là một hòn đảo nổi trên không khổng lồ, hòn đảo này trôi nổi trong hư không vô tận, giống như một lục địa.
Đảo Chư Tinh!
Công ty con của vũ trụ hư cấu ở đại lục vũ trụ nổi!
Ban đầu lúc đổi mới quyền sở hữu của hệ ngân hà, hắn từng đến đảo Chư Tinh.
Nhưng đảo Chư Tinh là công ty con ở đại lục Đại Càn, mà chỗ này, lại là ở đại lục vũ trụ nổi.
Đáng tiếc chính là, từ nơi này không nhìn thấy dáng vẻ của đại lục vũ trụ nổi, khiến cho Vương Đằng có hơi thất vọng.
“Đi thôi.” Feriah hét.