“Thế nên phải làm một cái khóa cho ngươi.” Vương Đằng nói.
“Khóa? Ngươi cứ làm, ta tuyệt đối không phản kháng, ngươi muốn bao nhiêu khóa thì làm bấy nhiêu.” Bối Vĩ Ngạn hơi không rõ lắm, không biết ổ khóa này là khóa gì? Nhưng hắn vội vã thể hiện lòng trung thành, tất nhiên miệng nhanh hơn não.
“Ngươi nói như vậy ta rất vui.” Vương Đằng cười cười, niệm lực tinh thần xông ra, trong hư không phác họa ra một ấn ký màu vàng.
“Đi!”
Một tiếng quát nhẹ vang lên, ấn ký màu vàng trong nháy mắt chui vào bên trong ấn đường của Bối Vĩ Ngạn, tiến vào thức hải của hắn, nhanh chóng in dấu trên thể linh hồn của hắn.
Bối Vĩ Ngạn còn chưa kịp phản ứng, trên linh hồn truyền đến từng hồi đau đớn như bị cháy, làm hắn không khỏi phát ra một tiếng hét thảm thiết.
Nhậm Cô Lan hết sức ngạc nhiên, sau đó rùng mình trong lòng.
Nàng vốn nghĩ Vương Đằng bị Bối Vĩ Ngạn mê hoặc, lúc này mới phát hiện người đáng sợ thực sự chính là Vương Đằng, Bối Vĩ Ngạn chỉ là loại tôm tép mà thôi.
Thủ đoạn khó lường như vậy không phải người bình thường có thể có.
Một lát sau cảm giác đau đớn trong đầu Bối Vĩ Ngạn biến mất, sắc mặt tái nhợt, đầu đầy mồ hôi lạnh, kinh hãi nhìn Vương Đằng.
“Không cần lo, chỉ là một ấn ký linh hồn nho nhỏ mà thôi. Ngươi mới nói tùy ý làm, không phải là đổi ý chứ?” Vương Đằng thản nhiên nói.
“Không... Không đâu!” Bối Vĩ Ngạn nào dám phản bác Vương Đằng, lập tức quỳ xuống, nói: “Tại hạ tuyệt đối không có tâm tư khác.”
“Vậy thì tốt.” Vương Đằng gật đầu, sau đó nhìn Nhậm Cô Lan, nói: “Ngươi nói xem, ta nên xử trí ngươi thế nào đây?”
Nhậm Cô Lan bị dọa cho sợ lui về sau một bước, sắc mặt mơ hồi trắng bệch, cắn răng nói: “Ta không có bất cứ uy hiếp nào đối với ngươi, chúng ta cũng không có xung đột gì, ta...”
“Nhưng khó đảm bảo ngươi không âm thầm hận ta.” Vương Đằng nói: “Mặc dù ta không sợ đoàn lính đánh thuê Hắc Diệp Xà gì đó của các ngươi, nhưng mà ta sợ phiền.”
“Không đâu!” Nhậm Cô Lan sợ Vương Đằng cho nàng một ấn ký linh hồn, vội vàng lớn tiếng nói: “Ta tuyệt đối sẽ không ghi hận ngươi, cũng không dám ghi hận ngươi, ta còn chưa sống đủ...”
“...”
Khung cảnh lập tức yên tĩnh.
Bối Vĩ Ngạn ngạc nhiên nhìn nàng. Đây là Nhậm Cô Lan ngang ngược càn rỡ sao?
Sợ tới như vậy!
E rằng không phải là giả.
Ánh mắt Vương Đằng kỳ quái, nhìn Nhậm Cô Lan một cái, trong lòng không khỏi suy nghĩ lại.
Hắn đáng sợ đến thế sao?
Cứ khiến một cô gái xinh đẹp lạnh lùng phải nói ra những lời nói tự đáy lòng như vậy!
Nhậm Cô Lan đỏ mặt lên, kịp phản ứng lại, trong mắt không khỏi xấu hổ và giận dữ, hận không thể tìm được cái lỗ để chui xuống.
Xong rồi, không còn mặt mũi gặp ai nữa rồi!
“Thôi, trước tiên bỏ qua cho ngươi, nhưng tạm thời ta sẽ không để ngươi rời đi, còn xem biểu hiện của ngươi nữa.” Vương Đằng khoát tay áo.
Nhậm Cô Lan lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Bối Vĩ Ngạn hết sức thất vọng, chỉ có hắn bị để lại ấn ký linh hồn, đáy lòng tất nhiên thấy không công bằng, nhưng hắn không dám nhiều lời.
“Tào Hoành Đồ, tách hai người bọn họ ra, sắp xếp cho mỗi người một phòng riêng.” Vương Đằng dặn dò.
“Vâng!” Tào Hoành Đồ đi từ cửa tới, cung kính đáp.
Vương Đằng xoay người rời đi.
“Hai vị, theo ta.” Tào Hoành Đồ nói với Nhậm Cô Lan và Bối Vĩ Ngạn.
Nhậm Cô Lan và Bối Vĩ Ngạn thầm khiếp sợ trong lòng. Thái độ của vị cường giả cấp Vực Chủ này đối với Vương Đằng quá ý vị sâu xa, cung kính không khác gì người hầu vậy.
“Vị tiền bối này, không biết Thiếu chủ chúng ta là ai?” Ánh mắt Bối Vĩ Ngạn chợt lóe lên, cẩn thận hỏi.
“Không nên hỏi thăm, cũng không cần hỏi thăm!” Tào Hoành Đồ lạnh lùng nói.
“Dạ dạ dạ! Ta lắm mồm rồi!” Bối Vĩ Ngạn sợ hết hồn, đặc biệt là cảm nhận được trên người Tào Hoành Đồ phát ra uy thế, hai chân như nhũn ra, trên trán toát mồ hôi lạnh, luôn miệng nói.
“Nếu bị lưu ấn ký linh hồn rồi, mạng của ngươi nằm trong tay chủ nhân, đừng có ý nghĩ khác.” Tào Hoành Đồ tới ngoài cửa một căn phòng, mở cửa, nói: “Gian phòng này là của ngươi, không có chuyện gì thì đừng đi lung tung.”
“Vâng.” Bối Vĩ Ngạn vội vàng gật đầu đáp.
Tào Hoành Đồ không nói nhiều nữa, đưa Nhậm Cô Lan tới một căn phòng khác.
“Vị tiền bối này, không biết bây giờ chúng ta đi tới nơi nào vậy?” Nhậm Cô Lan chần chừ một lát vẫn không nhịn được hỏi.
“Chiến tinh!” Tào Hoành Đồ nhìn nàng một cái, nói.
“Trận chiến thiên tài tranh bá.” Nhậm Cô Lan không khỏi sửng sốt, ngay sau đó nàng kịp phản ứng: “Hắn muốn tham gia trận chiến thiên tài tranh bá sao?”
“Gian phòng này là của ngươi.” Tào Hoành Đồ nói xong thì xoay người rời đi.
Nhậm Cô Lan thở dài, không thể làm gì khác hơn là đi vào trong phòng, nghiêm túc đợi.
Chiến tinh.
Theo thời gian càng ngày càng đến gần ngày trận chiến thiên tài tranh bá mở ra, vô số thiên tài hội tụ mà đến.
Có người là do thế lực lớn bồi dưỡng, giữ sức chờ phát, muốn dương danh tinh không!
Có người đến từ tinh cầu xa xôi, mang theo hy vọng của người cả thôn đi, hy vọng nhất chiến thành danh!
Có người thiên phú vượt trội, từ nhỏ đã được cường giả thu làm đồ đệ dốc lòng bồi dưỡng, giờ đây cũng đến lúc hùng ưng cất tiếng hót đầu!
Còn có người ngẫu nhiên có được kỳ ngộ, tỉnh tỉnh mê mê, bỗng đụng phải vũ trụ mênh mông này, thứ chờ bọn họ vẫn còn chưa biết...
Nhưng bất kể nói thế nào, những thiên tài này đều có tự tin tuyệt đối với bản thân mình, ôm một trái tim cường giả thẳng tiến không lùi, đi tới Chiến tinh.
Bọn họ từ các nơi trong tinh không tới, tản ra hơi thở dũng mãnh, khiến người chuẩn bị xem cuộc chiến bên ngoài Chiến tinh kinh ngạc hô hào.
Bầu không khí triệt để đốt cháy tinh không!
Rầm rộ như thế, là công ty hư cấu lớn nhất trong vũ trụ, công ty vũ trụ hư cấu hiển nhiên sẽ không bỏ qua.
Bọn họ tiến hành phát sóng trực tiếp trên Chiến tinh, bất kể là ai, chỉ cần đăng ký vũ trụ hư cấu là có thể xem live stream trên Chiến tinh.
Tinh hệ Ngọc Lan.
Hành tinh Ngọc Minh!