Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1923 - Chương 1923. Rõ Ràng Là Làm Khó Ta Mà.

Chương 1923. Rõ ràng là làm khó ta mà.
Chương 1923. Rõ ràng là làm khó ta mà.

Suy cho cùng thiên tài của đế quốc Đại Càn thực sự rất nhiều, như cát trong biển, nhiều không đếm xuể.

Muốn thể hiện hết tài năng ở đó, rất khó, thực sự rất khó!

Nhưng tới hôm nay, loại suy nghĩ này đã hoàn toàn biến mất.

Viên Cổn Cổn chứng kiến Vương Đằng trưởng thành, từ Địa tinh đến đế quốc Đại Càn, từ một tinh cầu lạc hậu tiến vào vũ trụ mênh mông.

Dù vậy, hắn vẫn tỏa sáng, chói lọi không kém những kẻ khác ở đế quốc Đại Càn.

Thậm chí lần này, dù gặp phải thiên tài của Liên Minh vũ trụ nổi Feriah cũng thế, tất cả đều bị thua trong tay hắn.

Bởi vậy có thể thấy được, Vương Đằng quả thực có thực lực để cùng chung một sân khấu thi đấu với thiên tài trong cả vũ trụ.

Vương Đằng đứng dậy từ ghế lái, nói: “Ta đi xem mấy người thuộc đoàn lính đánh thuê Hắc Diệp Xà một chút.”

Thời điểm hắn rời khỏi hành tinh Quang Nhung, tất nhiên cũng mang theo đám người đó đi.

Không thể để bọn họ ở lại hành tinh Quang Nhung.

Nếu anh trai của Nhậm Cô Lan dựa vào trang bị theo dõi ở trên phi thuyền của Nhậm Cô Lan phát hiện ra bọn họ bất động ở hành tinh Quang Nhung, nhất định sẽ đuổi tới.

Bây giờ hành tinh Quang Nhung đã được đăng ký trên danh nghĩa của hắn và Feriah, cũng không sợ bọn họ làm gì.

Chỉ cần bọn họ không ngốc, sẽ không động tới hành tinh Quang Nhung.

Nhưng để lại bọn Nhậm Cô Lan ở đó chẳng khác nào tạo mâu thuẫn cho hai bên. Hiện tại Quang Nhung Linh chưa phải là đối thủ của đoàn lính đánh thuê Hắc Diệp Xà.

Mà Vương Đằng đưa theo đám người Nhậm Cô Lan đi, trang bị theo dõi trên phi thuyền tự nhiên đi theo hắn.

Đoàn trưởng của đoàn lính đánh thuê Hắc Diệp Xà phát hiện sự thay đổi vị trí của Nhậm Cô Lan sẽ không đi tới hành tinh Quang Nhung nữa, đặc biệt là biết chủ nhân của tinh cầu kia không dễ chọc.

Chỉ có điều, đoàn lính đánh thuê Hắc Diệp Xà này khiến Vương Đằng hơi đau đầu!

Không phải sợ bọn họ, mà là hai bên căn bản không có xung đột cái gì. Đám người Nhậm Cô Lan vừa tới hành tinh Quang Nhung đã bị bắt, bây giờ cũng rất thành thật.

Chuyện này làm Vương Đằng khó xử lý?

Không bao lâu, hắn đi tới bên trong khoang phi thuyền có đám người Nhậm Cô Lan, trông chừng bên ngoài chính là Tào Hoành Đồ.

Sau khi bị Vương Đằng gieo ấn linh hồn, hắn ở lại trên phi thuyền Hỏa Hà dưỡng thương.

Tạm thời cũng không có chỗ nào cần dùng đến nên để hắn trông chừng phạm nhân vậy.

Hắn thấy Vương Đằng đến, đứng lên nói: “Chủ nhân!”

“Ừ.” Vương Đằng tương đối hài lòng với Tào Hoành Đồ, ít nhất hắn thành thật hơn Tào Giảo Giảo nhiều.

Mặc dù Tào Giảo Giảo không dám nói gì trước sự áp bách của hắn nhưng mà dáng vẻ thiếu nợ kia vẫn không hề thay đổi.

Khoang thuyền kim loại mở ra, Vương Đằng đi vào phòng giam.

Nhậm Cô Lan ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Vương Đằng có hơi sợ hãi.

Bây giờ nàng biết Vương Đằng tuyệt đối không phải là đối tượng dễ chọc, chỉ riêng chiếc phi thuyền bọn họ đang ngồi lúc này ít nhất là cấp Vực Chủ.

Thứ cho bọn họ không đủ kiến thức, không nhìn ra chiếc phi thuyền này thực ra là phi thuyền cấp Giới Chủ.

Nếu không bọn họ càng khiếp sợ hơn.

Nhưng Nhậm Cô Lan cũng phát hiện, người ở bên ngoài trông chừng bọn họ là một cường giả cấp Vực Chủ.

Một cường giả cấp Vực Chủ đó!

Lại chỉ dùng để trông giữ phạm nhân, rốt cuộc người thanh niên kia có thân phận gì?

Trong lòng Nhậm Cô Lan quả thực nổi sóng to gió lớn.

Theo nàng thấy, Vương Đằng hoặc là hậu duệ của cường giả cấp Bất Hủ hoặc chính là đệ tử chính thống của thế lực lớn nào đó.

Dù sao bọn họ cũng không dây nổi.

Thế nên, nàng thành thật!

Không thành thật không được, nàng ngang ngược lại càn rỡ hơn đi chăng nữa cũng không muốn chết trẻ.

“Các ngươi vẫn ổn chứ?” Vương Đằng liếc mắt đánh giá bọn họ, cười ha ha nói.

“...” Nhậm Cô Lan không nói gì, hai lần gặp mặt, thanh niên trước mắt này luôn hỏi vấn đề không liên quan đầu tiên.

Giống như hai người quen gặp nhau trên đường, sau đó hỏi một câu “Ăn cơm chưa?” hoặc là “Tối qua ngủ ngon không?”

Tù nhân phải trả lời như thế nào?

Ngươi nói cho ta biết phải trả lời thế nào đi?

Chẳng lẽ nói nàng ăn ngon, ngủ ngon sao? Nàng cũng không có bản lĩnh này.

Rõ ràng là đang làm khó ta mà.

“Đa tạ Thiếu chủ quan tâm, chiếc phi thuyền này của ngươi là cấp Vực Chủ, thoải mái hơn nhiều phi thuyền trước kia của chúng ta.” Bối Vĩ Ngạn bên cạnh liếm mặt cười, nói.

Hắn biết Vương Đằng sẽ không giết hắn nên thả lỏng hơn, còn chủ động vạch rõ giới hạn với Nhậm Cô Lan.

Điều này không chỉ lấy lòng Vương Đằng mà còn nhân tiện giẫm cho Nhậm Cô Lan một cái.

Tâm tư bé nhỏ của hắn bị lộ rồi, tất nhiên không thể giả bộ trước mặt Nhậm Cô Lan được nữa, dứt khoát nợ nhiều không lo, cả đời không qua lại với nhau.

Mắt Nhậm Cô Lan phóng hỏa, đồ khốn kiếp này thật quá ghê tởm, trước kia vẫn luôn nhẫn nhịn chịu đựng, bây giờ đúng là tạo phản rồi.

Đáng tiếc, ở trước mặt Vương Đằng, nàng không dám nói gì.

“Thiếu chủ?” Vương Đằng cười như không cười liếc mắt nhìn Bối Vĩ Ngạn. Người này đúng là da mặt dày, mình còn không nhận hắn là người hầu hắn đã tự nhận rồi.

“Hắc hắc, sau này ngươi chính là Thiếu chủ của ta, ta làm tùy tùng của ngươi, không oán hận một câu.” Bối Vĩ Ngạn cười hắc hắc nói.

“Loại tiểu nhân này, ta khuyên ngươi đừng thu nhận hắn làm gì, tránh như ta bị hắn bán đứng.” Nhậm Cô Lan không nhịn được nói.

“A, ngươi nói đúng.” Vương Đằng sờ cằm, dáng vẻ như đang suy nghĩ, gật đầu nói.

Mặt Bối Vĩ Ngạn xanh lét, kẻ thối tha kia lại dám phá hỏng chuyện tốt của mình, hung hăng trợn mắt lườm Nhậm Cô Lan một cái, hắn vội vàng nói: “Thiếu chủ, ngươi đừng nghe nàng nói, thiên tài như ngươi, nếu ta có hai lòng ngươi có thể tùy ý bóp chết ta, ta nào dám đâu.”

“Ta muốn giết ngươi đúng là rất đơn giản.” Vương Đằng gật đầu.

Chẳng những Bối Vĩ Ngạn không cảm thấy nhục nhã mà ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Nhưng hắn lại nghe Vương Đằng nói: “Tuy nhiên ta không thích có bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào, thế nên...”

Bối Vĩ Ngạn giật mình trong lòng, sắc mặt trắng bệch.

Lẽ nào là muốn giết hắn sao?

Hết chương 1923.
Bình Luận (0)
Comment