Những linh vật mười ngàn năm này đều được thiên nhiên ưu đãi, bình thường không thể có được, một khi đã hái xuống, chỉ cần bảo quản tốt cũng được rồi.
“Đi thôi, ta đi mở linh điền chuyên để trồng linh vật hệ Quang Minh.” Vương Đằng đứng lên, nói.
Các cô gái tộc Hoa Linh vội vàng đi theo.
Tào Giảo Giảo cũng bị kích động, đi ra khỏi nhà gỗ nhìn bọn họ: “Các ngươi muốn làm gì?”
Vương Đằng tìm một chỗ đất trong trong mảnh nhỏ không gian, ngồi xếp bằng trên bầu trời, niệm lực tinh thần tuôn ra, phút chữ vào phù văn, đồng thời ném ra từng viên nguyên thạch Quang Minh.
Phù văn Quang Minh màu trắng lặng lẽ lơ lửng trên bầu trời, vờn quanh Vương Đằng, phát ra từng đợt ánh sáng trắng.
Theo thời gian trôi, phù văn xuất hiện ngày càng nhiều, đến khi liên tục tạo thành một trận pháp hình tròn khổng lồ.
“Ngưng!” Đột nhiên Vương Đằng khẽ quát một tiếng.
Lúc này trận pháp bộc phát ra hào quang óng ánh, rơi xuống mặt đất.
Ong!
Hình như mặt đất đang rung chuyển, phát ra tiếng vang kỳ lạ.
Trong nháy mắt trận pháp Quang Minh trên không hoà vào mặt đất mà biến mất không thấy dấu vết. Khu vực được trận pháp bao phủ có nguyên lực Quang Minh nồng đậm tản ra.
Ánh mắt Tào Giảo Giảo kinh ngạc, dù không phải lần đầu thấy chuyện như vậy nhưng nàng vẫn có cảm giác chấn động.
Phù văn Tông sư!
Người này thật không thể tưởng tượng nổi!
“Đã xong!”
Vương Đằng khẽ mỉm cười, hạ xuống từ trên bầu trời, dặn dò cô gái tộc Hoa Linh xong thì biến mất trong mảnh nhỏ không gian.
Hắn vội vã rời khỏi mảnh nhỏ không gian là vì Viên Cổn Cổn báo tin có người liên lạc với hắn.
Bên trong phòng điều khiển chính của phi thuyền, thân hình Vương Đằng hiện ra.
“Là đế quốc Đại Càn/ Truyền tin của quân đội.” Viên Cổn Cổn nói.
“Kết nối đi.” Vương Đằng gật đầu, ngồi xuống ghế lái.
Viên Cổn Cổn lập tức mở truyền tin, hình ảnh chuyển động hiện ra. Đó là một võ giả mặc quân phục Thiếu tá, vừa xuất hiện đã chào Vương Đằng theo kiểu nhà binh, cao giọng nói: “Thượng tá Vương Đằng, ta là Thiếu tá của bộ tổng tham mưu quân đội quân đoàn, Maxwell. Hân hạnh gặp ngươi.”
Giọng nói của hắn mang sự sùng kính, ánh mắt hơi kích động nhìn Vương Đằng.
Sự tích của Vương Đằng ở hành tinh phòng ngự Số 29 đã sớm truyền đi, rất nhiều võ giả trong quân đội không xa lạ gì hắn, thậm chí có nhiều người coi hắn là thần tượng, mục tiêu phấn đấu.
Có được một huân chương Trụ Quốc, còn trẻ tuổi như vậy, có lẽ nào lại không đáng được tôn kính chứ.
Quân đội có ý định lấy Vương Đằng làm đối tượng tuyên truyền.
Chung quy hắn thực sự thích hợp. Trẻ tuổi như vậy, lại còn xuất chúng, không ai làm đối tượng tuyên truyền thích hợp hơn hắn.
“Xin chào Thiếu tá Maxwell!” Vương Đằng đáp lễ nói.
Hắn cảm thấy ánh mắt của đối phương có hơi quái lạ, hình như rất... kích động!?
Đối phương biết hắn sao?
Không phải là quấy rối chứ? Mặc dù hắn rất tuấn tú nhưng không hy vọng đàn ông thích hắn.
“Thượng tá Vương Đằng, rất vui được phục vụ ngươi, rất nhiều võ giả quân đội chúng ta biết sự tích của ngươi rồi.” Maxwell nói.
Vương Đằng lập tức hiểu ra, thở phào nhẹ nhõm, nói: “Đó đều là chuyện võ giả thế hệ chúng ta phải làm, không đáng nhắc tới. Không biết ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Maxwell thấy Vương Đằng khiêm tốn như thế, ánh mắt càng thêm sùng kính, nói: “Lần này ta liên lạc với ngươi là muốn hỏi xem khi nào ngươi tới Chiến tinh. Chúng ta sẽ tới đó trước để đón ngươi, đây là lệnh của cấp trên.”
“Ngươi đại diện quân đội chúng ta xuất chiến, chúng ta không thể kém khí thế hơn những thế lực khác.”
Vương Đằng sửng sốt, không nghĩ tới nguyên nhân này.
Quân đội phách lối như vậy sao?
Thế nhưng... hắn thích.
Trận chiến thiên tài tranh bá, vô số thiên tài hội tụ, người nào cũng không muốn mất danh tiếng. Vương Đằng vốn không định làm gì nhưng nếu quân đội bằng lòng thay hắn ra mặt, hắn không ngu mà từ chối.
Vương Đằng nhanh chóng báo với Maxwell thời gian cụ thể.
“Được, Thượng tá Vương Đằng, chúng ta cung kính đợi ngươi tới.” Maxwell chào một cái, hình ảnh biến mất theo.
Đối với việc quân đội liên lạc mình, Vương Đằng hết sức kinh ngạc.
Vốn dĩ hắn nghĩ rằng đại diện quân đội xuất chiến, nhiều lắm chỉ được cái danh tiếng, không nghĩ tới hình như quân đội khá coi trọng lần này.
Nhìn hình ảnh Thiếu tá Maxwell biến mất, Vương Đằng thu hồi ánh mắt, ngồi trên ghế lái lạnh như băng, mi mắt cụp xuống, rơi vào trầm tư.
“Quân đội muốn đẩy ngươi ra lên trước, dựng lên một tấm gương.” Viên Cổn Cổn lơ lửng trôi bên trái hắn, trầm ngâm nói.
“Chuyện này, xem như ngươi từng gặp rồi. Ở hành tinh phòng ngự Số 29, ngươi lập được công lớn, vừa đúng lúc tới thời điểm trận chiến thiên tài tranh bá diễn ra, bọn họ cũng rất rõ thực lực của ngươi. Thế nên bọn họ chắc chắn cảm thấy ngươi tất nhiên sẽ bộc lộ tài năng trong trận chiến thiên tài tranh bá.”
“Thừa dịp ngươi còn chưa nổi danh hoàn toàn, dùng danh nghĩa quân đội đưa ngươi lên, sau đó bọn họ có thể thu hoạch được không ít danh tiếng.”
“Tất nhiên đây là chuyện cả hai cùng có lợi, ngươi mượn thế lực của quân đội cũng như quân đội mượn danh tiếng của ngươi.”
“Đương nhiên ta biết điểm này.” Vương Đằng gật đầu nói: “Thật ra cũng không có gì, ta chỉ đang nghĩ nên mượn thế như thế nào thôi.”
“Còn muốn ngươi làm gì nữa sao? Ngươi chỉ cần làm linh vật là được, quân đội đã sắp xếp cho ngươi xong xuôi cho ngươi hết rồi.” Viên Cổn Cổn cười nói.
“Ta làm linh vật.” Vương Đằng dở khóc dở cười.
“Nhưng ngươi phải thể hiện nổi trội ở trong trận chiến thiên tài tranh bá mới được, nếu không quân đội vì ngươi tạo ra uy thế này e là thành vô ích rồi.” Viên Cổn Cổn nói.
Vương Đằng không nói gì thêm, gương mặt cực kỳ tự tin.
Trong cùng cấp bậc, hắn có thể vô địch!
Nếu hắn dùng hết toàn bộ các thủ đoạn của mình, tin rằng không có võ giả cấp Hằng Tinh nào có thể ngăn cản.
Hắn tuyệt đối tự tin lần này.
Viên Cổn Cổn nhìn vẻ mặt của hắn, đôi mắt hiện ra vẻ phức tạp.
Nửa năm trước, tin tức trận chiến thiên tài tranh bá mới truyền ra, khi đó nó cảm thấy mặc dù Vương Đằng là thiên tài nhưng chưa hẳn có thể chống lại được những thiên tài chân chính kia.