Nếu như tới muộn, sợ rằng ngay cả tinh không bên ngoài Chiến tinh cũng bị người ta chiếm mất rồi, đến lúc đó căn bản bọn họ không thể quan sát tình hình thực tế của trận chiến thiên tài tranh bá ở khoảng cách gần trên Chiến tinh.
Chuyện này cũng giống như trận bóng đá, bóng rổ vậy, có người thích quan sát ở hiện trường, trải nghiệm sự sôi nổi và kích thích.
Trận chiến thiên tài tranh bá cũng như vậy.
Dù có trực tiếp phát sóng cũng không thể nào ngăn cản sự nhiệt tình này của bọn họ.
Tiếp sóng thì đâu có sự sảng khoái ở hiện trường quan sát đâu!
Tất nhiên cũng có một số người là đi... làm ăn.
Suy cho cùng trận chiến thiên tài tranh bá hấp dẫn vô số người đi xem, đến lúc đó dù buôn bán cái gì cũng rất dễ bán, quả thực là mặc sức kiếm đồng Vũ Trụ.
Cơ hội này là ngàn năm có một, rất nhiều người có đầu óc đã hành động rồi.
Kiếm tiền không khó!
...
Vương Đằng cũng không biết trận chiến thiên tài tranh bá sẽ rầm rộ như thế, lúc này hắn đang ở trong mảnh nhỏ không gian phân loại những linh vật hệ Quang Minh đại trưởng lão cho.
Đặc biệt là mấy hộp ngọc kia, e là không đơn giản.
Vương Đằng có căn nhà gỗ của riêng mình.
Những cô gái tộc Hoa Linh làm riêng cho Vương Đằng một căn nhà gỗ tinh xảo, không hy vọng mỗi lần hắn tiến vào trong mảnh nhỏ không gian lại xuất hiện ở trong phòng các nàng.
Vương Đằng mặt dày nhưng tình huống như vậy cũng ngại đi lợi dụng rồi.
Hắn cảm thấy mình quá nhân từ rồi, mới khiến cho các cô gái tộc Hoa Linh này có cơ hội quật khởi.
Nhưng thấy các nàng vì hắn mà cực khổ làm nhà gỗ nên cũng bỏ qua.
Lúc này hắn ngồi ở trong phòng khách của căn nhà gỗ, nơi treo bảng hiệu Chủ nhân, cho gọi tất cả cô gái tộc Hoa Linh tới đây.
“Oa, nguyên lực hệ Quang Minh thật nồng đậm!” Các cô gái tộc Hoa Linh vừa mới đi vào đã để ý đến một đống linh vật hệ Quang Minh trên bàn, lao nhao lên tiếng kích động.
Hoa Tử vội vàng quát một đám cô gái tộc Hoa Linh không an phận, sau đó dẫn đầu hành lễ với Vương Đằng.
“Chủ nhân!”
Không thể không thừa nhận, một đám cô gái tộc Hoa Linh oanh oanh yến yến gọi chính mình là Chủ nhân, cảm giác rất xúc động.
Trong lòng Vương Đằng thấy thoải mái, cảm thấy Hoa Tử có công dạy dỗ, rảnh rỗi phải thưởng cho nàng một chút.
“Được rồi, không cần khách khí, sang đây xem những linh vật hệ Quang Minh này đi.” Hắn khoát tay nói.
“Vâng!” Hoa Tử gật đầu đáp.
Sau đó một đám tộc Hoa Linh hi hi ha ha đi qua, mùi hoa nhàn nhạt bay đến, tràn ngập không gian.
Những cô gái tộc Hoa Linh mang theo hương thơm cơ thể tự nhiên!
Khứu giác của võ giả hết sức nhạy bén, Vương Đằng ngạc nhiên phát hiện ra mùi thơm của mỗi cô gái tộc Hoa Linh đều không giống nhau.
Chuyện này... thật ly kỳ!
“Chủ nhân, những linh vật hệ Quang Minh này ở đâu ra thế?” Hoa Tiên Nhi tò mò hỏi.
Vương Đằng sờ đầu nàng, trong lòng thầm nghĩ thật là mềm mại, ngoài miệng thì cười nói: “Lấy được trên một tinh cầu hệ Quang Minh.”
“Tinh cầu hệ Quang Minh!” Các cô gái tộc Hoa Linh hô lên.
Hoa Tử kinh ngạc nhìn Vương Đằng một cái, có thể phát hiện ra hành tinh Quang Minh, vận may của chủ nhân các nàng thật tốt.
“Bây giờ tinh cầu kia thuộc về chủ nhân của các ngươi là ta. Ở đó có một chủng tộc rất kỳ lạ, sau này sẽ đưa các ngươi tới chơi.” Vương Đằng nói.
“Được được!” Ánh mắt Hoa Tiên Nhi toả sáng, vui vẻ vỗ tay, lại tò mò hỏi: “Chủng tộc kỳ lạ có hình dáng như thế nào?”
“Trông thế này, chính là lông mềm như nhung.” Vương Đằng biến hoá ra dáng vẻ của Quang Nhung Linh cho các nàng xem.
Đối với mấy món đồ chơi lông nhung gì đó là những thứ các cô gái không có sức chống cự nhất.
Vương Đằng không hề ngần ngại bán đứng Quang Nhung Linh.
“Oa!” Quả nhiên, trong mắt các cô gái tộc Hoa Linh lập tức toả sáng.
Ngay cả Hoa Tử cũng động lòng, dáng vẻ chộn rộn.
Hoa Tiên Nhi lại càng không nhịn được vươn tay muốn ôm Quang Nhung Linh ở trước mặt. Đáng tiếc đây chỉ là ảo ảnh, nàng trực tiếp xuyên qua, suýt nữa thì ngã xuống mặt đất bằng phẳng, may là có Hoa Xương Bồ vội vàng đỡ nàng.
Vương Đằng không khỏi đỡ trán.
“Được rồi, được rồi, các ngươi nhìn xem những linh vật hệ Quang Minh này có thể trồng được không?” Hắn vội xua tan ảo ảnh, quay lại chủ đề câu chuyện.
“A a.” Các cô gái tộc Hoa Linh còn lưu luyến, nhưng nghe được câu hỏi của Vương Đằng, nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhìn tới những linh vật kia.
“Những linh vật này chúng ta cũng có thể trồng.” Một lát sau Hoa Tử trịnh trọng gật đầu nói.
“Rất tốt, đúng là các ngươi không làm ta thất vọng, ta giao ít linh vật này cho các ngươi.” Vương Đằng hài lòng nói.
Hậu hoa viên của hắn lại thêm không ít thứ tốt rồi.
“Nhưng cần phải tạo ra linh điền dày đặc nguyên lực hệ Quang Minh ở đây.” Hoa Tử nói.
“Có thể, chuyện này đơn giản lắm, để ta giải quyết.” Vương Đằng nói. Hắn nhận được không ít nguyên thạch hệ Quang Minh từ hành tinh Quang Nhung, vừa vặn có thể lấy ra bố trí trận pháp hệ Quang Minh.
Sau đó hắn mở mấy hộp ngọc kia ra, chăm chú nhìn.
“Quả đúng là linh vật mười ngàn năm.” Vương Đằng thấy vật trong đó, ánh mắt chợt loé lên.
Tổng cộng có chín gốc linh vật mười ngàn năm, số lượng tương đương với linh vật ngày đó đại trưởng lão dùng để hiến tế.
Vương Đằng quét mắt nhìn qua, từng gốc linh vật đều không giống nhau, tất cả đều hữu dụng, dùng để luyện chế đan dược nhất định có thể luyện ra đan dược cấp Tông sư trở lên.
Đối với võ giả hệ Quang Minh mà nói đây là thứ vô cùng hấp dẫn.
“Linh vật mười ngàn năm!” Hoa Tử mở to mắt, miệng khẽ mở ra, không khép lại được.
Đến mức linh vật mười ngàn năm cũng có, rốt cuộc thì chủ nhân của các nàng đã phát hiện ra tinh cầu như thế nào vậy.
Vương Đằng thu hồi lại những linh vật mười ngàn năm này, tuổi của chúng quá cao, trồng ở nơi bình thường không có tác dụng, cần một nơi có nguyên lực Quang Minh vô cùng đậm đặc, thậm chí nếu trồng không tốt còn có thể tổn thương mà chết. Thế nên Vương Đằng không có ý định để cho tộc Hoa Linh trồng.