Thật ra chiếc phi thuyền trước mắt này cũng không lớn, trước kia vẫn luôn đỗ bên trong khoang thuyền của phi thuyền Hoả Hà, còn Hoả Hà được giữ ở chính giữa nhẫn Hoả Hà mà Giới Chủ Hoả Hà để lại.
Ban đầu Vương Đằng nhận được truyền thừa của Giới Chủ Hoả Hà, nhẫn Hoả Hà chính là thu hoạch lớn nhất. Trong đó chẳng những có các loại bảo vật của Giới Chủ Hoả Hà lưu lại mà bản thân nó còn là nhẫn không gian cực kỳ lớn, thế nên Vương Đằng luôn có thể mang theo phi thuyền bên người.
Nhưng Feriah lại cho rằng Vương Đằng chỉ là có được một cái nhẫn không gian có thể chứa nổi chiếc phi thuyền trước mặt này.
Dù là thế đi nữa, đối với nàng đã khá lớn rồi, ít nhất nàng chưa từng có nhẫn không gian lớn đến thế.
Ngay cả nàng là thiên tài của đại gia tộc cũng không có, có thể thấy trang bị không gian siêu lớn hiếm hoi tới mức nào. Vương Đằng có được truyền thừa cấp Giới Chủ mới có thứ xa xỉ như vậy.
Điều càng khiến nàng kinh ngạc hơn là Vương Đằng ra tay quá hào phóng rồi.
Đây là một chiếc phi thuyền cấp Vũ Trụ, kiểu gì cũng phải mấy chục tỷ đồng Vũ Trụ, cứ tuỳ ý cho Quang Nhung Linh sử dụng như vậy sao?
Tiền nhiều như nước!
Vẻ mặt Feriah nhìn Vương Đằng rất kỳ quái, trong lòng đang suy nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm túc.
Rốt cuộc người này có bao nhiêu tiền?
Một Nam Tước đế quốc Đại Càn có thể nhiều tiền như vậy sao?
Càng ngày nàng càng tò mò về Vương Đằng.
Hơn nữa hành tinh Quang Nhung còn chưa khai phá, hắn đã đưa một phi thuyền cấp Vũ Trụ rồi, việc này khác gì đầu tư mấy chục tỷ chứ, làm cho nàng thấy xấu hổ.
Đem ra so sánh, người rõ ràng không nghèo như nàng lập tức cảm thấy mình như một người nghèo.
“Để phi thuyền cho chúng ta, vậy ngươi đi làm sao?” Đại trưởng lão lo lắng hỏi.
“Đúng vậy, chẳng lẽ ngươi còn có phi thuyền khác nữa?” Feriah chợt sửng sốt, phát hiện mình lại coi thường Vương Đằng rồi.
“Ta còn có một chiếc phi thuyền, chiếc đó mới thường dùng tới. Chiếc phi thuyền cấp Vũ Trụ này chẳng qua chỉ là phi thuyền dự phòng thôi.” Vương Đằng nói.
Đại trưởng lão gật đầu, không nhiều lời nữa, nói: “Vậy ta chúc các ngươi lên đường thuận buồm xuôi gió!”
Hai người Vương Đằng và Feriah từ biệt Quang Nhung Linh, rời khỏi hành tinh Quang Nhung.
Trong vũ trụ, hai phi thuyền song song phi hành trong hư không, Vương Đằng và Feriah đứng trên phi thuyền riêng của mỗi người, nhìn nhau từ xa.
“Vương Đằng, thứ hạng của ngươi ở trận chiến thiên tài tranh bá đừng có quá thấp, nếu không ta sẽ cười nhạo ngươi.” Feriah nói.
“Ngươi nghĩ nhiều rồi.” Vương Đằng thản nhiên nói.
“So xem thứ hạng của ai cao hơn, thế nào?” Feriah nói.
“Không cùng một đẳng cấp thì có gì mà so sánh chứ.” Vương Đằng lắc đầu.
“Sao ngươi chẳng thú vị gì cả vậy.” Feriah tức giận trợn mắt, nói: “Đế quốc Đại Càn và Liên Minh vũ trụ nổi không khác nhau nhiều lắm, kẻ có được thứ hạng tương ứng tất nhiên thực lực cũng không quá khác biệt.”
“Không phải là ngươi sợ so sánh với ta chứ?”
“Sợ? Ta còn không biết chữ sợ viết như thế nào.” Vương Đằng bình thản nói.
“Cứ quyết định như vậy đi, ta sẽ chú ý tới trận chiến tranh bá của đế quốc Đại Càn của ngươi, đi trước nha.” Feriah khoát tay áo, thân hình biến mất ở trên chóp phi thuyền.
Chiếc phi thuyền cấp Vực Chủ màu trắng bạc nàng điều khiển chợt tăng tốc, hóa thành vệt sáng biến mất trong Ám Vũ Trụ.
“Người phụ nữ bạo lực này đúng là thích gây chuyện.” Vương Đằng lắc đầu nói.
“Đó là nàng không phục, muốn phân cao thấp với ngươi.” Viên Cổn Cổn hiện ra trên vai Vương Đằng, nhìn hướng Feriah rời đi, cười nói.
“Nếu nàng thích phân bì thì tự nàng làm đi, ta lười chơi với nàng.” Vương Đằng nói, bổ sung thêm: “Nếu người đã đi rồi, chúng ta đổi lại thành phi thuyền Hỏa Hà đi.”
Vừa dứt lời, hắn vung tay lên, phi thuyền cấp Vũ Trụ biến mất không thấy đâu nữa, đổi thành một chiếc phi thuyền màu đỏ thẫm, lặng lẽ trôi nổi trong hư không, giống như một Tinh Không Cự Thú khủng khiếp.
“Thật là phiền toái, nên tránh khỏi tầm mắt của bọn họ.” Vương Đằng không khỏi nói.
“Còn có cách gì nữa đâu, ai bảo ngươi muốn khiêm tốn.” Viên Cổn Cổn nói.
Vương Đằng bất đắc dĩ, âm thầm bối rối, chính mình muốn tranh thủ đạt tới cấp Giới Chủ sớm một chút, thế thì không cần phải giấu đầu lòi đuôi như vậy nữa.
Cho dù đạt tới cấp Vực Chủ cũng được, đến lúc đó hắn tin mình đủ khả năng để không phải e sợ cường giả cấp Giới Chủ bình thường.
Sau đó hắn đi thẳng vào trong phi thuyền, Viên Cổn Cổn điều khiển Hỏa Hà tiến vào Ám Vũ Trụ, trong nháy mắt tốc độ đã đạt tới mức tối đa.
Mục tiêu là Chiến tinh của đế quốc Đại Càn!
Chiến tinh là một tinh cầu cực kỳ khổng lồ, nằm ở nơi vắng vẻ nhất trong đế quốc Đại Càn. Tại tinh cầu này, nguy cơ ở khắp nơi, chẳng những có các loại tinh thú hung mãnh sinh tồn ở đây mà chủ yếu nhất là hoàn cảnh Chiến tinh cực kỳ đặc biệt, những nơi nguy hiểm nằm rải rác khắp hành tinh.
Dù là võ giả cấp Vực Chủ tiến vào những nơi nguy hiểm kia cũng chưa chắc có thể dễ dàng đi ra được.
Mà Chiến tinh chính là nơi diễn ra trận chiến thiên tài tranh bá.
Một đám võ giả cấp Hằng Tinh tiến vào trong đó, e rằng chỉ có những thiên tài đứng đầu mới ra ngoài được.
Trong những trận chiến thiên tài tranh bá lần trước, tử vong là chủ đề muôn thuở.
Cho dù bố trí không ít cường giả trên Chiến tinh vẫn không thể nào đảm bảo tất cả võ giả tham gia trận chiến thiên tài tranh bá đều có thể sống sót.
Cuộc tỷ thí này rất tàn khốc, cái chết và cơ hội cùng tồn tại, chỉ xem xem người nào có thể đi tới cuối cùng.
Người đi tới cuối tất nhiên có thể nhận được cơ hội không tưởng tượng nổi.
Cùng lúc Vương Đằng đi tới Chiến tinh, vô số võ giả thiên tài cũng lao nhao hội tụ về Chiến tinh. Chiến tinh yên tĩnh ngàn năm trong lúc bất chợt trở nên náo nhiệt.
Đế quốc Đại Càn, người của các thế lực lớn biết trận chiến thiên tài tranh bá sắp diễn ra, cũng đã tới Chiến tinh trước rồi.
Phải biết rằng đó là từ nửa năm trước.
Vì sao phải sớm như vậy?
Bởi vì tất cả mọi người đều biết, trận chiến thiên tài tranh bá là chuyện trọng đại Số 1 Số 2 ở đế quốc Đại Càn!