“Sao ta chưa từng biết tới sự tồn tại của học viện Tinh Không này?” Vương Đằng nhíu mày.
“Bởi vì bảy đại học viện tinh không vô cùng thần bí, thậm chí cũng không ai biết bảy học viện Tinh Không nằm ở đâu. Đệ tử thiên tài trúng tuyển cần giáo viên của bảy đại học viện tinh không đích thân đón mới có thể đi vào học viện Tinh Không.” Viên Cổn Cổn dừng lại một chút rồi nói tiếp:
“Mà những đệ tử thiên tài đi ra từ học viện kia cũng giữ kín như bưng, cho nên bình thường nếu không phải có người cố ý nhắc tới thì rất hiếm người biết tới sự tồn tại của bảy đại học viện tinh không.”
“Ngay cả ta cũng biết rất ít về bảy đại học viện tinh không.” Viên Cổn Cổn lắc đầu.
“Không ngờ còn có sự tồn tại như vậy, Tháp Thánh Tinh của liên bang Aurant trước kia e là cũng chỉ như con đom đóm trước vầng trăng sáng mà thôi.” Vương Đằng thở dài nói.
“Tháp Thánh Tinh?” Viên Cổn Cổn chê cười một tiếng: “Ngàn vạn lần đứng lấy nó ra so sánh với bảy đại học viện tinh không, căn bản không thể nào so sánh được, ngay cả trường đại học tốt nhất của đế quốc Đại Càn, học viện Đại Càn cũng không dám so sánh cùng.”
Vương Đằng kinh ngạc nhìn Viên Cổn Cổn liếc mắt một cái, không nghĩ tới nó sùng bái bảy đại học viện tinh không như vậy. Chuyện thế này cực kỳ hiếm, Vương Đằng cười nói: “Nói mới nhớ, ban đầu ta còn muốn đi xem đại học Đại Càn kia, nhưng nhiều lần trì hoãn tới bây giờ còn chưa đi được, nếu không ta nhất định có thể đại diện cho đại học Đại Càn tham gia trận chiến thiên tài tranh bá rồi.”
“Nếu bọn họ biết ngươi vốn muốn vào đại học Đại Càn, kết quả lại chạy vào quân đội, không biết sẽ có cảm tưởng gì?” Hình như Viên Cổn Cổn nghĩ đến chuyện gì thú vị, không khỏi nở nụ cười.
Vương Đằng lắc đầu, cũng không cảm thấy có vấn đề gì, hắn và đại học Đại Càn chẳng có tí giao thiệp nào, tất nhiên không có cái gì mà tiếc nuối với chả không.
Hắn và Viên Cổn Cổn trao đổi trong đầu nên kết thúc rất nhanh còn trong mắt Feriah mới chỉ trong khoảnh phút mà thôi.
“Chết rồi, sao ta lại quên chuyện này được nhỉ, phải trở về ngay mới được, nếu không ông nội chắc chắn sẽ phạt ta.” Feriah vội vã nói.
Vương Đằng bật cười, mới vừa rồi còn nói sao hắn vội như vậy, giờ nàng còn vội hơn hắn.
“Về nói với các đại trưởng lão một tiếng, chúng ta cần phải đi.” Hắn lắc đầu, nói.
“Được!” Feriah nhanh chóng gật đầu, bây giờ nàng còn gấp hơn hắn, hành tinh Quang Nhung cách xa hơn.
Hai người đi ra từ trong phi thuyền, hoá thành hai vệt sáng, bay về bộ tộc.
Bọn họ trực tiếp tìm đại trưởng lão, nói rõ dự tính của mình.
“Các ngươi muốn đi?” Đại trưởng lão sửng sốt, vô cùng kinh ngạc.
Quá đột ngột!
Hắn vốn nghĩ là sau khi Vương Đằng và Feriah đăng ký tại hành tinh Quang Nhung xong thì có thể ở lại mấy ngày, không ngờ lại đột ngột muốn đi.
“Đúng, đã đăng ký hành tinh Quang Nhung xong, mà chúng ta còn có việc của mình nữa, thế nên phải rời đi.” Vương Đằng giải thích.
“Đã đăng ký hành tinh Quang Nhung xong rồi sao? Nhanh như vậy!” Đại trưởng lão hơi kinh ngạc, nói.
“Có gia tộc của Feriah hỗ trợ, mọi chuyện thuận lợi hơn rất nhiều, nếu không cũng không nhanh được như thế.” Vương Đằng nhìn Feriah một cái, nói.
Sau đó hắn lại mở đồng hồ trí năng đưa kết quả cho đại trưởng lão xem, chủ yếu để chứng minh hắn và Feriah cùng có hành tinh Quang Nhung, những kẻ khác không thể xâm chiếm được.
Sau khi đại trưởng lão xem xong, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nói: “Feriah, thật cảm ơn các ngươi.”
“Không có gì, dùng tên của ta đăng ký hành tinh Quang Nhung cũng có lợi cho ta, làm chút chuyện nên làm thôi.” Feriah khoát tay nói.
Đại trưởng lão không nói thêm gì, hắn nhìn ra hai người đều có việc gấp, cho nên không giữ lại nữa.
Những thủ lĩnh bộ tộc Quang Nhung khác cũng biết tin Vương Đằng và Feriah sắp đi, lao nhao chạy tới đưa tiễn.
“Sao lại đi nhanh như vậy, ta còn muốn mời ngươi tới bộ tộc của chúng ta ở vài ngày.” Nhung Lê nhìn Vương Đằng, lưu luyến nói.
Vương Đằng cứu bộ tộc bọn họ, hắn còn chưa kịp cảm ơn Vương Đằng cho tốt nữa.
“Ta có việc, không thể không rời đi.” Vương Đằng cười nói: “Dù sao hành tinh Quang Nhung có tên của ta, sau này nhất định có thể tới nữa, có ngày gặp lại.”
“Vương Đằng nói rất đúng, cũng không phải là không thể gặp lại, mọi người không cần như thế.” Đại trưởng lão vừa nói vừa vẫy tay với Quang Nhung Linh ở phía sau.
Quang Nhung Linh ở phía sau nhanh nhẹn tiến tới, trong tay bọn họ đang cầm đủ loại linh vật hệ Quang Minh, có linh hoa linh thảo, cùng mấy khoáng thạch kỳ lạ, đang phát ra ánh sáng trắng lấp lánh, lực Quang Minh vô cùng nồng đậm.
Trong đó có một số linh vật được đặt vào hộp ngọc màu trắng, trên hộp ngọc có phù văn hệ Quang Minh huyền ảo, có thể ngăn chặn năng lượng bên trong tràn ra.
Những linh vật này rõ ràng đặc biệt hơn những cái khác!
“Ta biết các ngươi cần linh vật hệ Quang Minh, nên chuẩn bị những thứ này cho các ngươi mang đi.” Đại trưởng lão nói.
“Quả thực chúng ta cần những thứ này, cảm ơn đại trưởng lão.” Vương Đằng và Feriah không từ chối, vui mừng nhận lấy.
“Sau này hành tinh Quang Nhung còn cần phải dựa vào các ngươi, cảm ơn gì chứ.” Đại trưởng lão không thèm để ý, khoát tay nói.
Hắn đã suy nghĩ rất rõ ràng, từ nay về sau, hành tinh Quang Nhung sẽ để Vương Đằng và Feriah đứng đầu.
Chỉ có như vậy bọn họ mới có thể sinh tồn ở trong vũ trụ được, cũng có sự phát triển tốt hơn.
“Đại trưởng lão, ta để lại một phi thuyền cấp Vũ Trụ, sau này các ngươi có chuyện gì thì liên lạc với chúng ta qua cabin thực tế ảo trên phi thuyền cũng được.” Mấy ngày trước Vương Đằng đã dạy bọn họ cách sử dụng phi thuyền và cabin thực tế ảo, đã chuẩn bị kỹ từ sớm rồi.
“Để lại một phi thuyền cấp Vũ Trụ!” Feriah hơi mơ hồ.
Không đợi nàng kịp phản ứng, chỉ thấy Vương Đằng vung tay lên, một chiếc phi thuyền cấp Vũ Trụ liền xuất hiện ở trên bầu trời.
Feriah mở to hai mắt nhìn, giống như gặp phải quỷ vậy.
“Ngươi có nhẫn không gian khổng lồ??” Nàng khiếp sợ hỏi.
“Cũng không nhiều lắm.” Vương Đằng liếc mắt nhìn nàng, thuận miệng nói.