Những thiên tài tâm cao khí ngạo này, không phục những người khác, cũng không đến mức không phục cả Đế tử.
Nhưng bây giờ lại vô căn cứ xuất hiện một thiên tài thậm chí có thể so với Đế tử, thêm vào trước đó hắn cũng không có danh tiếng và chiến tích gì trong tinh không, bọn họ đương nhiên sẽ có phần nghi ngờ.
Rất nhiều người thậm chí đã nghĩ làm thế nào để chà đạp vị thiên tài danh dự của quân đội này trong cuộc chiến tranh bá.
Sắc mặt của những thiên tài trong gia tộc Pylax càng nghiêm trọng hơn. Bọn họ đã nghe đến tên của Vương Đằng từ lâu, hơn nữa cũng thấy qua diện mạo của Vương Đằng, đương nhiên không xa lạ gì với hắn.
Trước khi đến đây, Giới Chủ Nộ Viêm cũng đã dặn dò bọn họ, chỉ cần gặp được Vương Đằng trong trận chiến tranh bá, lập tức giết chết, bất kể như thế nào cũng muốn thủ tiêu hắn.
Lúc này nhìn thấy khi thế của đối phương như vậy, trong lòng sao lại có thể xem thường.
“Anh Strych, ngươi cảm thấy thực lực của tên Vương Đằng này như thế nào?” Một thanh niên đầu trọc cao gầy đứng bên cạnh nhíu mày , thấp giọng hỏi.
“Nhìn không ra, hắn che giấu thực lực rất tốt, khí thế kia cũng chỉ là võ giả quân đội chống đỡ thêm vào trên người hắn, nhưng chỉ là ngoại lực.” Sắc mặt Strych lạnh lùng, ánh mắt kiêu ngạo, có cảm giác tự cao tự đại.
“Nhìn thì không thấy gì, nhưng quân đội chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ tạo thế lực cho hắn.” Thanh niên đầu hói cao gầy nhìn thấu, lắc đầu nói.
“Langdon, ngươi sợ sao?” Strych liếc nhìn hắn nói.
Khoé miệng của thanh niên đầu hói cao gầy khẽ giật, hắn cũng không tiếp lời.
Một bên khác, các hoàng tử cũng đang bàn luận, bọn họ cũng không xa lạ gì với Vương Đằng, mà còn biết rõ ràng tình hình bên trong của hắn.
Vì vậy sau khi lấy lại tinh thần, đều đang thảo luận say sưa.
Đương nhiên cũng có vài hoàng tử sắc mặt rất khó coi, bị Đế tử đoạt mất sự nổi bật cũng thôi đi, hiện tại còn nhảy ra một Vương Đằng là chuyện gì chứ?
Chỉ là một Nam Tước, sao lại có thể đánh đồng với con cháu hoàng tộc bọn họ.
Hết lần này đến lần khác cứ leo lên đầu bọn họ.
Cũng có người dùng ánh mắt thâm sâu nhìn về phía Tam hoàng tử. Nhất cử nhất động của những hoàng tử này đều nằm dưới sự chú ý của người khác. Lúc đầu Tam hoàng tử phái người đến tinh cầu phòng ngự Số 29 để đòi Vương Đằng nể mặt làm việc, kết quả ngược lại bị làm cho không thể xuống đài được, không ít người cười trộm ở sau lưng.
Nhưng cũng có người cảm thấy Vương Đằng không tự lượng sức mình, dám khiêu khích hoàng tử, sau này còn có thể sống tốt sao?
Nhưng hiện tại Vương Đằng được quân đội coi trọng như vậy, tâm trạng của các vị hoàng tử có hơi phức tạp.
Không nói đến những chuyện khác, bây giờ Tam hoàng tử chưa chắc có thể chèn ép được Vương Đằng.
Xem ra tên Vương Đằng này sắp trở thành thế!
Nếu hắn lại có thể đạt được thứ tự cao trong cuộc chiến thiên tài tranh bá này, được bảy đại học viện tinh không xem trọng, thì sẽ một bước lên trời. Đến cả những lão tổ của Đại Càn đế quốc cũng phải xem trọng, không thể xem nhẹ được.
“Tam ca, Nam tước Vương Đằng kia quả thật rất ghê gớm, thiên tài được quân đội xem trọng như vậy, ta mới gặp lần đầu.” Một hoàng tử cười nói.
“Lão Ngũ.” Sắc mặt Tam hoàng tử bất biến, hắn bình thản liếc nhìn Ngũ hoàng tử đang nói chuyện, nói: “Ngươi cũng muốn cười nhạo anh ngươi sao.”
“Tam ca nói gì vậy, ta làm sao dám cười nhạo ngươi chứ, chỉ là có sao nói vậy thôi.” Ngũ hoàng tử cười nhạt nói.
“Hay cho câu có sao nói vậy, sao trước đây ta không phát hiện ra ngươi có ưu điểm này.” Tam hoàng tử nói.
“Là do Tam ca ngươi không quan tâm đến ta.” Ngũ hoàng tử tiếp tục ha ha cười nói.
“Vậy sau này ta sẽ quan tâm ngươi thật tốt mới được.” Tam hoàng tử cười thích thú, nói.
Đôi mắt Ngũ hoàng tử khẽ co lại, hắn rõ ràng có hơi kiêng dè Tam hoàng tử, nhưng vừa nghĩ đến chính mình mở miệng trước, bây giờ lại bị dọa sợ, không khỏi có hơi thẹn quá hóa giận.
Nhưng chưa đợi hắn mở miệng, lại có người nói chuyện.
“Tam đệ, những người bên dưới ngươi thực sự cần phải chỉnh đốn, quá mức ngạo mạn, ngang ngược, nếu không cũng sẽ không xung đột với Vương Đằng.”
Người nói là Nhị hoàng tử, ngược lại cũng không phải đang dạy bảo, mà có hơi ý khuyên bảo.
“Lão Nhị, người của ta không phiền ngươi bận tâm.” Tam hoàng tử thản nhiên nói.
“…” Vẻ mặt nhã nhặn của Nhị hoàng tử đột nhiên cứng đờ.
Hắn lại dịu dàng, cũng thực sự không thích xưng hô “lão Nhị” này.
Tam hoàng tử lại cố tình như vậy, rõ ràng là muốn làm hắn mất mặt bằng cách này.
Quả nhiên các hoàng tử khác ở xung quanh đều đang nhịn cười, dáng vẻ muốn cười nhưng không dám.
Nhị hoàng tử hít một hơi thật sâu, lắc đầu, cuối cùng vẫn không nói gì với Tam hoàng tử, lười đi tranh luận cùng hắn.
Đế tử một mình ngồi xếp bằng ở một bên, không quan tâm đến những chuyện này. Kim Dực Xích Thiên Hổ nằm rạp bên chân hắn ngủ gật, làm cho mọi người xung quanh không dám đến gần.
Mọi người bên ngoài bàn tán như thế nào, Vương Đằng không hề để ý, sau khi hắn tiến vào pháo đài chiến hạm khổng lồ của quân đội, lập tức có người ra đón tiếp.
Chính là thiếu tá Maxwell!
“Thượng tướng Vương Đằng, đã lâu không gặp!” Thiếu tá Maxwell chào Vương Đằng theo kiểu quân đội, cung kính nói.
Có thể thấy, gặp được Vương Đằng chân thật, hắn càng kích động hơn trước đây.
“Thiếu tá Maxwell, rất hân hạnh được gặp ngươi.” Vương Đằng chào lại, nói: “Trận đấu này các ngươi chơi thật lớn!”
“Ha ha ha, bởi vì là ngươi đó, thượng tá Vương Đằng mới có tư cách khiến mọi người đối đãi như vậy, huống hồ còn là mệnh lệnh đích thân cấp trên truyền đạt xuống.” Maxwell cười, dẫn đường ở phía trước nói: “Xin mời đi theo ta.”
Vương Đằng gật đầu đuổi theo.
Hai người xuyên qua bên trong pháo đài thành lũy khổng lồ, Vương Đằng tò mò đánh giá xung quanh, phát hiện trong này quả thật giống như một căn cứ quân sự, canh gác nghiêm ngặt, có rất nhiều võ giả quân đội phân bố ở từng vị trí.
May mắn là có Maxwell dẫn đường, trên đường đi không có ai ngăn cản, nếu không chỉ riêng việc xác minh thân phận cũng phải tốn rất nhiều thời gian.