Vương Đằng cũng không biết, thật ra những võ giả quân đội này đều biết đến hắn, trên đường hễ nhìn thấy hắn, đều sẽ dừng lại cúi chào.
Cho nên ngay cả khi không có Maxwell dẫn đường, chỉ cần báo tên ra, đoán chừng hắn cũng đi một đường thông suốt.
“Đến rồi!”
Cuối cùng hai người cũng đến trung tâm điều khiển của pháo đài, Maxwell dẫn đầu dừng bước lại trước một cánh cửa kim loại.
Hắn gõ nhẹ hai cái trên bức tường kim loại, một màn ánh sáng xuất hiện, xác minh thân phận của hai người, cánh cửa mới từ từ mở ra.
“Thiếu tá Vương Đằng, mời vào, tướng quân Phục Tinh Lan đang đợi ngươi ở bên trong.” Maxwell nói.
“Tướng quân Phục Tinh Lan!” Vương Đằng hơi bất ngờ trong lòng, không nghĩ đến vị tướng quân Phục Tinh Lan kia lại ở đây.
Hắn gật đầu với Maxwell, bước vào phía sau cánh cửa kim loại.
Bên trong là một phòng điều khiển khổng lồ, có rất nhiều bóng người đang bận rộn, mà màn ánh sáng phía trước, một bóng người quen thuộc đang đứng.
Người này bất ngờ chính là vị tướng quân cấp Bất Hủ thực sự kia lúc trước đã trao tặng huân chương Trụ Quốc cho Vương Đằng ở hành tinh phòng ngự Số 29, tướng quân Phục Tinh Lan!
“Tướng quân Phục Tinh Lan!” Vương Đằng hành lễ với bóng lưng của đối phương nói.
“Ngươi đã đến rồi!” Tướng quân Phục Tinh Lan xoay người lại, đánh giá hắn từ trên xuống dưới, hơi kinh ngạc nói: “Mới không gặp có bao lâu, ngươi lại mạnh lên không ít.”
Vương Đằng âm thầm căng thẳng. Tướng quân Phục Tinh Lan này không hổ là cường giả cấp Bất Hủ, mắt sáng như ngọn đuốc, vậy mà lại có thể nhìn ra được thực lực của hắn lại tăng lên.
Nhưng khuôn mặt hắn lại không để lộ ra bất kỳ biểu cảm dư thừa nào, chỉ khiêm tốn nói: “Chỉ là may mắn thôi!”
“Con đường võ đạo không có sự may mắn!” Phục Tinh Lan lắc đầu, khích lệ nói: “Thiên phú của ngươi thật sự rất tốt.”
“Tướng quân quá khen rồi.” Vương Đằng nói.
“Ha ha ha, thật không ngờ đến Phục Tinh Lan cũng hết lời khen ngợi ngươi.” Một giọng cười đột nhiên truyền đến từ bên cạnh.
Vương Đằng không khỏi âm thầm ngạc nhiên, vội quay đầu lại nhìn, thế mà lại không phát hiện ra hai bóng người đứng gần bên cạnh Phục Tinh Lan.
Hai bóng người này giống như không hề tồn tại, hoà nhập vào trong mọi vật xung quanh. Nếu không phải một người trong đó chủ động mở lời, e rằng Vương Đằng vẫn không thể phát hiện ra bọn họ.
“Hai cường giả cấp Bất Hủ!” Đồng tử của hắn co lại, đáy lòng chấn động, có hơi khó tin.
Cấp Bất Hủ!
Chỗ này lại có hai vị cấp Bất Hủ!
Thêm cả tướng quân Phục Tinh Lan, là tròn ba vị cấp Bất Hủ!
Xem ra Đế quốc thật sự coi trọng cuộc chiến thiên tài tranh bá này, ngay cả quân đội cũng phái ba cường giả cấp Bất Hủ ra toạ trấn.
Thậm chí đây chỉ mới là ngoài sáng, có lẽ còn có cường giả ẩn nấp trong bóng tối.
Vương Đằng âm thầm hít một hơi thật sâu, đáy lòng lại có nhận thức mới về cường giả cấp Bất Hủ.
Cường giả cấp bậc cỡ này quá đáng sợ, nếu như muốn che giấu, chỉ bằng những thủ đoạn kia của hắn, hoàn toàn không có cách nào phát hiện ra sự tồn tại của bọn họ.
Trừ khi đối phương chủ động xuất hiện.
“Đây là tướng quân Habakkuk!” Tướng quân Phục Tinh Lan giới thiệu.
Tướng quân Habakkuk là một ông lão có mái tóc sư tử màu vàng kim đang xoã tung, râu quai nón, mày rậm mắt to, dáng vẻ thô lỗ, người mở lời vừa nãy chính là vị tướng quân này.
“Tướng quân Habakkuk!” Vương Đằng âm thầm lặng lẽ đánh giá hắn, trong lòng vô duyên vô cớ nhảy ra bốn chữ “Kim Mao Sư Vương”, sau đó cung kính cúi chào.
“Được rồi, không cần đa lễ.” Tướng quân Habakkuk xua tay, nhìn Vương Đằng nói: “Tên nhóc nhà ngươi không tồi, biểu hiện trong cuộc chiến thiên tài tranh bá tốt một chút, tăng cao uy phong cho quân đội chúng ta!”
“Ta đương nhiên sẽ cố gắng hết sức.” Vương Đằng trịnh trọng nói.
“Đây là tướng quân Đường Vô Uý!” Tướng quân Phục Tinh Lan lại giới thiệu một vị cường giả cấp Bất Hủ khác đang im lặng.
Tên cường giả cấp Bất Hủ này nhìn có vẻ lạnh lùng, không có bất kỳ biểu cảm dư thừa nào trên mặt, ánh mắt thờ ơ, bộ dáng người sống chớ đến gần.
“Vị tướng quân Đường Vô Uý này là một người đàn ông mặt lạnh!” Vương Đằng thầm nhủ một câu trong lòng, cũng hành lễ chào hỏi.
“Ừm.” Tướng quân Đường Vô Uý gật đầu.
“Ha, thật hiếm thấy, trước kia người khác chào hỏi, ngươi còn chẳng thèm gật đầu.” Tướng quân Habakkuk cười nói.
Tướng quân Phục Tinh Lan cũng ngạc nhiên liếc nhìn hắn.
Vương Đằng hơi hoang mang, thầm nghĩ lẽ nào mình được đối xử đặc biệt sao?
Có vài thanh niên ở bên cạnh, bọn họ nhìn ba vị cường giả cấp Bất Hủ lại “hoà ái dễ gần” với Vương Đằng như vậy, không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng khiếp sợ không thôi.
“Bọn họ là thiên tài của quân đội sẽ tham gia cuộc chiến thiên tài tranh bá cùng ngươi.” Lúc này, tướng quân Phục Tinh Lan chỉ tay về phía mấy thanh niên kia nói: “Các ngươi tự làm quen với nhau đi.”
Vương Đằng quay đầu nhìn. Hắn đã chú ý đến những thanh niên này từ sớm rồi, đều là cấp Hằng Tinh đỉnh phong, khí tức không hề kém, khắp người tản ra một loại khí chất lão luyện và ý chí kiên cường, hơn xa võ giả cấp Hằng Tinh bình thường.
Hơn nữa hắn phát hiện những võ giả trẻ tuổi này ra sau khi hắn tiến vào, ánh mắt đều rơi trên người hắn, mang theo một loại hứng thú tìm tòi.
“Thượng tá Vương Đằng, nghe danh đã lâu.” Một thanh niên cơ bắp mạnh mẽ bước lên phía trước chào hỏi: “Ta là Tống Nghị Thành, quân hàm thiếu tá, đến từ hành tinh phòng ngự số 35.”
“Ta là Hồng Cảnh Hậu, quân hàm thiếu tá, đến từ hành tinh phòng ngự số 38.” Một võ giả trẻ tuổi khác dáng người cao ráo tự mình giới thiệu.
“Ta là Lữ Tĩnh, quân hàm thiếu tá, đến từ hành tinh phòng ngự số 60.” Một cô gái dáng vẻ bình thường, bím tóc đuôi ngựa, da dẻ hơi ngăm đen nói.
…
Tổng cộng sáu võ giả, lần lượt đến trước mặt hắn giới thiệu, còn ba người khác là Mã Nam, Atley, Phương Thiên Thuỵ, đến từ các hành tinh phòng ngự khác nhau. Tất cả đều là cấp Hằng Tinh đỉnh phong, đều là quân hàm thiếu tá.
Vương Đằng chính là võ giả quân đội quân hàm thượng tá duy nhất trong đó!
Điều này cũng không có gì lạ. Nếu không nhờ những công trạng to lớn hắn tạo nên, hắn cũng không có khả năng đạt được quân hàm thượng tá ở độ tuổi như vậy.