Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1929 - Chương 1929. Nhiều Thiên Tài Như Vậy, Phải Có Bao Nhiêu Bong Bóng Thuộc Tính Đây! (3)

Chương 1929. Nhiều thiên tài như vậy, phải có bao nhiêu bong bóng thuộc tính đây! (3)
Chương 1929. Nhiều thiên tài như vậy, phải có bao nhiêu bong bóng thuộc tính đây! (3)

Chẳng hạn như chỗ bên trái hắn vài trăm mét, có một thanh niên mặc áo choàng xám đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, đặt một thanh trường kiếm trên đầu gối, nhưng bản thân hắn lại giống như một thanh kiếm trong vỏ, không lộ tài năng, rất bình thường. Vậy mà không ai phát hiện ra thực lực của hắn thực ra rất mạnh.

Còn có đủ loại đủ kiểu thiên tài, đều đại loại như vậy, cực kì không thua kém. Mặc dù không nhìn ra thực lực rõ ràng, nhưng các thiên tài bình thường tuyệt đối không thể so sánh được.

Vương Đằng âm thầm phấn khích, nhiều thiên tài như vậy, phải có bao nhiêu bong bóng thuộc tính đây!

Mặc kệ như thế nào, cuộc chiến thiên tài tranh bá lần này nhất định phải cạo lông cừu cho tốt!

Vương Đằng vô cùng đắc ý nghĩ, đột nhiên chú ý đến không ít ánh mắt tràn đầy ác ý. Hắn không khỏi âm thầm buồn cười, màn ra sân trước đó đoán chừng đã khơi dậy lòng hiếu thắng của những thiên tài này, bây giờ nhìn hắn như thế nào cũng không vừa mắt nhỉ.

Nhưng hắn cũng không để trong lòng, không thèm đếm xỉa đến tất cả những ánh mắt không rõ hàm ý xung quanh, tự lấy ra một bộ bàn ghế, bày trên đất trống, sau đó thản nhiên ngồi xuống, thậm chí còn lấy ra một chiếc dù che nắng cỡ lớn cố định có khắc phù văn.

Khí hậu của Chiến tinh này vô cùng phút nghiệt, trong không trung bất ngờ lại có ba Hằng Tinh, nhiệt lượng tỏa ra rất kinh người.

Mặc dù hắn không sợ ánh nắng này, nhưng có thể che chắn, tại sao để bản thân mình phơi nắng chứ.

Nằm trên ghế tựa, một ly Cola ướp lạnh xuất hiện trong tay, vô tư tự tại uống.

Đám người Tống Thành Nghị: “…”

Mọi người: “…”

Trông chốc lát, bầu không khí xung quanh có hơi quái dị.

“A, quên mất các ngươi, đến đây, mọi người cùng ngồi xuống nghỉ ngơi đi.” Vương Đằng nhìn thấy đám người Tống Thành Nghị đứng ngơ ngơ ở bên cạnh, vội vàng gọi.

“Không… không cần đâu.” Tống Thành Nghị nhìn những ánh mắt kỳ dị xung quanh, muốn từ chối.

“Khách sáo cái gì, đều là người nhà cả, đến đây, uống một ly đồ uống, xua đi khí nóng.” Vương Đằng lôi kéo bọn họ ngồi xuống.

Sáu người Tống Thành Nghị thực sự không từ chối được, chỉ có thể đón lấy những ánh mắt xung quanh miễn cưỡng ngồi xuống, lại như ngồi trên đống lửa, cả người không được tự nhiên.

Đại lục đầu tiên bên ngoài Chiến tinh, vô số thiên tài hội tụ ở đây.

Bối cảnh thân phận của những thiên tài này đều không bình thường, đến từ thế lực lớn của các tinh hệ ở đế quốc Đại Càn, hoặc là con cháu của những cường giả tuyệt đỉnh.

Cho dù những người này, vào lúc trận chiến thiên tài tranh bá sắp bắt đầu, cũng đã bày thế trận chờ quân địch.

Ngay cả những người đang đi loanh quanh kia, cũng không phải là thật sự đi loanh quanh. Bọn họ có mục đích của riêng mình, không phải đang quan sát đối thủ tiềm ẩn ở xung quanh, thì chính là ôm ý muốn kết bạn.

Dù sao những thiên tài này cũng là nhân vật bình thường khó gặp, không dễ gì tụ tập chung một chỗ, có thể kết bạn với một hai người, cũng đem lại nhiều lợi ích cho bản thân mình.

Cho dù là thiên tài của tám vương tộc lớn, cùng hoàng tử trong hoàng thất, lúc này cũng đang nghỉ ngơi dưỡng sức, yên lặng chờ đợi trận chiến thiên tài tranh bá tiếp theo.

Nhưng, đang trong bầu không khí căng thẳng như vậy, lại xuất hiện một kẻ ngoại tộc.

Một cái ô che nắng lòe loẹt cứ dựng ở trên quảng trường đá xanh như vậy, cực kỳ nổi bật.

Người không biết, còn tưởng là ai đến đây để nghỉ dưỡng!

Ở dưới cái ô che nắng đó, một bóng người thong thả nằm ở trên ghế tựa, uống nước, ăn trái cây không biết lấy ra từ lúc nào, còn đeo kính râm, không coi ai ra gì.

Sáu người còn lại thì khá mất tự nhiên, vẻ mặt rất lúng túng, nhưng sau khi đưa mắt nhìn nhau, thì cũng không đứng dậy, tất cả đều ngồi ở đó.

Bởi vì bọn họ phát hiện, cách này có vẻ có thể làm giảm áp lực.

Còn ánh mắt xung quanh, thì cứ coi như không thấy là được.

Những thiên tài xung quanh đều lộ vẻ ngạc nhiên, ánh mắt hơi trợn to lên, giống như đang nhìn thấy một chuyện gì đó cực kỳ hoang đường.

“Cái...Cái tên này vậy mà lại, lại...”

Lại cái gì, người đang nói cuối cùng cũng không nói nên lời.

Bảo người ta gây chuyện à, hình như không gây chuyện, đối phương không làm phiền ai, ở đó chờ đợi trận đấu bắt đầu, không gây trở ngại đến ai.

Bảo người ta nghỉ ngơi dưỡng sức à, hình như không phải như vậy, ai nghỉ ngơi dưỡng sức như vậy chứ?

Rất nhiều người dở khóc dở cười, cũng có người nhíu mày, rất không vừa mắt với hành vi như vậy.

“Ha ha ha...” Nhị hoàng tử không nhịn được bật cười, nói: “Nam tước Vương Đằng này đúng là rất thú vị.”

Ánh mắt của tam hoàng tử hờ hững nhìn lướt qua, rồi thu lại ánh mắt, không quan tâm nữa.

Sắc mặt của những vị hoàng tử khác khác nhau, không biết đang nghĩ gì.

“Không ra gì!” Strych của gia tộc Pylax hừ lạnh một tiếng, nói.

Langdon lắc đầu, nhưng không nói gì cả, trận chiến tranh bá còn chưa bắt đầu, người ta thích làm gì là tự do của người ta, ai quản được.

Nếu bọn họ và đối phương không phải là kẻ thù, thì hắn thật sự có hơi tán thưởng Vương Đằng này.

Đáng tiếc!

Bọn họ cuối cùng cũng phải có một trận chiến!

“2333, nam tước Vương Đằng này đúng là không đi theo đường bình thường!”

“Ăn dưa ở khu vực chờ thi đấu, đây e là người đầu tiên trong lịch sử!”

“Các ngươi có nhìn thấy biểu cảm của những võ giả thiên tài khác không, ta cảm thấy tâm trạng của bọn họ sắp nổ tung rồi.”

“Ôi vãi! Ôi vãi! Vãi khắp thiên hạ! Vãi khắp thiên hạ!”

“Từ nay trở đi, nam tước Vương Đằng chính là tấm gương cả đời của ta.”

“Các ngươi có thể thôi đi được không, ta không biết nên nói tâm trạng hắn tốt, hay là nói hắn đang tìm đường chết đây.”

“Hành động như vậy, đoán chừng những võ giả thiên tài khác sẽ không vừa mắt hắn.”

“Không vừa mắt thì sao, không sợ, cứ làm!”

...

Trên nền tảng giao lưu của vũ trụ hư cấu, vô số quần chúng ăn dưa vui mừng khôn siết, xem náo nhiệt không ngại lớn chuyện.

Trước khi Vương Đằng đến, những thiên tài kia đều rất bực bội, bây giờ Vương Đằng tới rồi, ngược lại còn có thể nói là vui hơn một chút.

Trên phi thuyền của gia tộc Callandish, đám người Bollago nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi có hơi dở khóc dở cười.

Hết chương 1929.
Bình Luận (0)
Comment