“Cái tên này, đúng là tác phong của hắn!” Tiki lắc đầu bật cười nói.
“Các ngươi xem biểu cảm của những người khác kìa, giống như ăn phải mướp đắng vậy.” Oria cười nói.
“Tên nhóc này, bị hắn làm như vậy, những người khác sao có thể ngồi yên được, bầu không khí căng thẳng cũng biến mất rồi.” Mẹ của Oria cười khổ, lắc đầu nói.
Hành tinh Ngọc Minh.
Lãnh tụ võ đạo, đám người Hàn lão cũng hơi cạn lời. Vương Đằng này đúng là quậy từ Địa tinh đến vũ trụ, quậy không ngừng!
Trong tình cảnh như vậy, đến cả những người xem trận đấu như bọn họ cũng căng thẳng không thôi, mà Vương Đằng lại có thời gian rảnh rỗi ở đó uống nước ăn hoa quả, tâm cũng lớn thật đấy.
Trên phi thuyền của phân đội nhỏ của đoàn lính đánh thuê Chiến Nham, Lâm Sơ Hàm nhìn hình hảnh được truyền tới từ vũ trụ hư cấu, không nhịn được “Phụt” một tiếng bật cười.
Isaiah ở bên cạnh không khỏi bị hấp dẫn, cười nói: “Nam tước Vương Đằng này thật là có hơi mắc cười, vậy mà lại hành động như vậy ở khu chờ của trận chiến tranh bá, cũng không sợ làm những thiên tài khác phản cảm. Ta vốn còn cảm thấy hắn có thể là một thiên tài đáng mong chờ, bây giờ xem ra, suy nghĩ này còn phải được kiểm chứng thêm.”
Sắc mặt của Lâm Sơ Hàm lập tức trầm xuống, lạnh lùng nói: “Ngươi không biết gì cả, thì đừng nói lung tung.”
Vẻ mặt của Isaiah cứng đờ, có hơi không thể tin nổi nhìn nàng.
Trước đây mặc dù nàng cũng không nể mặt hắn, nhưng trước giờ chưa từng phản bác lại hắn một cách lạnh nhạt như vậy, hơn nữa đôi mắt của nàng thậm chí còn xẹt qua vẻ chán ghét, dường như câu nói vừa rồi của mình khiến nàng hơi khó chịu.
Nhũng người khác cũng vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Lâm Sơ Hàm, không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Sơ Hàm, ta nói gì không đúng sao?” Đáy lòng Isaiah hơi tức giận, nhưng nhanh chóng bị hắn đè xuống, khuôn mặt xuất hiện vẻ vô tội, hắn do dự hỏi.
Lâm Sơ Hàm căn bản không quan tâm đến hắn, làm hắn lại ăn một quả bơ to đùng.
Tiết Phi bĩu môi, tên nịnh nọt này.
“Isaiah, ngươi nhìn lầm rồi, tên võ giả thiên tài tên Vương Đằng này không giống ngươi nghĩ đâu.” Dewar ở bên cạnh mở miệng nói.
“Nói thế nào?” Isaiah nhíu mày hỏi.
Hắn không khách khí gì với Dewar, nếu không phải vì ngại Lâm Sơ Hàm, thì đoán chừng hắn đã tranh luận với Dewar, chứ không phải hỏi.
“Ánh mắt của hắn rất tự tin. Loại tự tin đó, cho dù là nhìn thấy thiên tài của tám vương tộc lớn và hoàng tử của hoàng thất cũng không thay đổi. Hơn nữa nếu ngươi quan sát kỹ thì sẽ phát hiện, nhìn từ động tác nhỏ nhặt của hắn, thực ra hắn vẫn luôn quan sát những võ giả thiên tài xung quanh, chứ không phải không làm gì cả, đừng bị hình tượng của hắ mê hoặc.” Đôi mắt Dewar xẹt qua một luồng tinh quang, hắn nói.
Sắc mặt Isaiah thay đổi, cẩn thận nhìn vào live stream, một lát sau dường như thật sự phát hiện gì đó, sắc mặt trở nên có hơi khó chịu.
Đặc biệt là hắn phát hiện ánh mắt những võ giả cấp Hành Tinh xung quanh nhìn hắn trở nên hơi kỳ lạ, hiển nhiên là những lời nói qua loa vừa rồi của hắn đã khiến võ giả cấp Hành Tinh coi thường hắn không ít.
Thay vào đó lại nhìn Dewar với ánh mắt kính trọng, mặc dù Dewar hơi nghiêm phút một chút, nhưng quả thật là một vị tiền bối có kinh nghiệm phong phú.
“Hừ.” Sắc mặt Isaiah cuối cùng cũng không nén được giận, khẽ hừ một tiếng, nói: “Dù nói thế nào, thì trận đấu vẫn chưa bắt đầu, chẳng ai biết hắn có thể đi tới đâu. Dù sao ta cũng không quá coi trọng hắn đâu, thay vì chú ý tới hắn, thì chẳng thà chú ý tới thiên tài của tám vương tộc lớn, hoặc là các hoàng tử của hoàng thất còn hơn.”
Lần này, Dewar không nói thêm gì nữa, nhưng sự chú ý của hắn đối với Vương Đăng chẳng hề giảm chút nào, ngược lại còn cảm thấy hứng thú hơn.
Hắn luôn cảm thấy, nam tước Vương Đằng này không đơn giản.
Isaiah quay đầu muốn nói gì đó với Lâm Sơ Hàm, nhưng phát hiện nàng căn bản không nghe hắn nói, cũng không nhìn hắn, quan sát live stream một mình.
Hắn quả thực không hiểu, tại sao trước đó thái độ của Lâm Sơ Hàm lại đột nhiên trở nên lạnh lùng như vậy?
Cho dù hắn nói một câu về Vương Đằng đó thì sao, Lâm Sơ Hàm lại không quen biết đối phương, đến mức như vậy sao?
...
Vương Đằng đang vừa tán gẫu với đám người Tống Nghị Thành, Lữ Tĩnh, đồng thời cũng vừa quan sát những võ giả thiên tài xung quanh.
Hắn phát hiện ngoài những đối tượng đáng để quan tâm, nếu gặp trong trận đấu, có thể giao lưu một chút.
Đám người Tống Nghị Thành, Lữ Tĩnh vô cùng tò mò về Vương Đằng.
Câu chuyện về thượng tá Vương Đằng này được lưu truyền một cách thần kỳ khó lường trong quân đội, bọn họ đương nhiên cũng có nghe nói.
Hôm nay nhìn thấy người thật, nói thật thì có hơi khác trong tưởng tượng của bọn họ.
Không phải là cảm thấy hắn không đủ mạnh, mà cảm thấy tính cách của thượng tá Vương Đằng này dường như khá đặc biệt, hoàn toàn không có dáng vẻ của võ giả quân đội.
Nhưng bọn họ cũng không dám coi thường Vương Đằng, dưới khoảng cách gần như vậy, bọn họ vẫn không cảm nhận được thực lực thật sự của Vương Đằng.
Điều này khiến trong lòng bọn họ không khỏi nảy sinh một suy nghĩ, sức mạnh của thiếu tá Vương Đằng này không chừng còn vượt cả sức tưởng tượng của bọn họ.
“Thượng tá Vương Đằng, nghe nói ngươi đã từng gặp Bạch Sơ Hầu ở hành tinh phòng ngự Số 29?” Lữ Tĩnh đột nhiên hỏi.
“Ồ, ngươi cũng biết hắn à?” Vương Đằng kinh ngạc nói.
“Ta đã nghe thầy của ta nhắc đến.” Lữ Tĩnh cười nói.
“Thầy của ngươi?” Vương Đằng hơi sửng sốt.
“Thầy của nàng là một trong những thủ tướng của hành tinh phòng ngự 63, Giới Chủ đại nhân Lữ Nguyên Phong. Đó chính là nữ cường giả không kém gì đàn ông.” Tống Nghi Thành cười rồi giải thích.
“Chẳng trách!” Vương Đằng hiểu rõ rồi gật đầu, lại do dự hỏi: “Các ngươi đều họ Lữ à?”
“Nàng là cô của ta.” Lữ Tĩnh không hề che giấu.
“Thì ra là vậy.” Vương Đằng cười nói: “Ngày đó Bạch Sơn Hầu quả thực ở đó, may mà có hắn xuất hiện, nếu không hành tinh phòng ngự Số 29 có giữ được hay không cũng khó nói.”
“Nghe nói là xuất hiện tồn tại cấp bậc Ma Tôn.” Hồng Cảnh Hậu khẽ hỏi.