Trong số các lĩnh vực, có thể nói lực lĩnh vực đơn nhất có uy lực kém nhất, phải có lẫn cảm ngộ những lĩnh vực khác mới thực sự là mạnh.
Đương nhiên, nếu muốn so sánh dưới cùng một cảnh giới, thì ở những cảnh giới khác nhau cũng không thể giống vậy được rồi.
Cảm ngộ xong xuôi, Vương Đằng đứng dậy, trận vực vô hình xung quanh tản ra, toàn thân các sinh vật biển đang bị giam cầm chợt nhẹ tênh, rốt cuộc cũng khôi phục sự tự do, hốt hoảng chạy đi.
Vương Đằng đứng trước rìa khe nứt trong biển trước mắt, ngó xuống phía dưới.
Phía dưới đen đặc, không thể thấy rõ cái gì, cho dù có mở ‘Đôi mắt Chân Thị’ ra, phạm vi có thể thấy được cũng rất có hạn.
Nhưng trái lại Vương Đằng phát hiện bên dưới có không ít tinh thú mạnh mẽ, thậm chí còn có một ít hơi thở vô cùng đáng sợ, tuyệt đối là vượt qua Hoàng cấp trung.
Hắn không vội tiền vào trong khe nứt biển rộng, ánh mắt nhìn về chỗ khác, cất bước hóa thành một dài tàn ảnh nhảy ra.
Phập!
Chiến kiếm trong tay Vương Đằng hiện lên ánh sáng màu lam, ánh kiếm xanh biếc ẩn hiện dưới đáy biển sâu cũng không gây chú ý.
Một con tinh thú cấp Hoàng trung vị trốn dưới đáy biển còn chưa kịp công kích, đã bị ánh kiếm chém thành hai nửa, chết ngay tức khắc.
Tinh thú biển cả cấp Hoàng trung vị, vậy mà lại không cản nổi một đòn của Vương Đằng!
Nước biển bị nhuộm đỏ, mùi máu tanh bắt đầu loang ra, tràn ngập một vùng biển.
Một kiếm gọn gàng linh hoạt như thế, thực lực mạnh mẽ như thế, khiến cho rất nhiều người không khỏi kinh ngạc.
“Đáy biển có khác, tinh thú ở đây càng thêm mạnh mẽ, rất nhiều con đã đạt đến cấp Hoàng trung vị!”
Chiến tinh là một tinh cầu khổng lồ, chủng loại trên mặt đất vô cùng khổng lồ, đồng thời dưới biển cũng sâu vô cùng, thêm nữa áp lực và trọng lực cũng vô cùng lớn, thế cho nên hắn chạy tròn hai mươi ngày mới tới được đáy biển.
Đương nhiên, nó cũng có liên quan đến mật độ dày đặc của các tinh thú trên biển.
Trên đường đi hắn gặp rất nhiều tinh thú biển, không thể không đi săn giết.
Trừ phi hắn bỏ qua cho những tinh thú biển kia, không làm gì cả, dứt khoát lao xuống đáy biển, vậy thì thời gian có thể ngắn đi một chút, không cần đến hai mươi ngày.
Nhưng làm như vậy, được không bù mất.
Tinh thú rải rác dưới đáy biển khá mạnh, nếu chỉ đi săn giết riêng những tinh thú mạnh mẽ này, với rất nhiều võ giả, độ khó rất cao, thời gian lãng phí cũng nhiều hơn, không chừng điểm tích lũy còn không nhiều bằng đi săn giết tinh thú cấp Vương, tinh thú cấp Hoàng.
“Vương Đằng đã động thủ, một kiếm vừa rồi đó thật mạnh, chỉ một kiếm mà nháy mắt đã giết chết tinh thú cấp Hoàng trung vị!”
“Ta vẫn luôn cảm thấy, lúc trước hẳn là hắn vẫn chưa dùng toàn lực, chẳng lẽ giờ bắt đầu muốn phát lực rồi ư?”
“Mỏi mắt mong chờ đây!”
“Tinh thú dưới đáy biển càng mạnh mẽ hơn, tất nhiên có rất nhiều võ giả thiên tài đều đi về hướng đáy biển, càng mạo hiểm càng nhiều thu hoạch, chỉ là giờ hắn mới bắt đầu đi săn giết, không biết có thể theo kịp hay không?”
“Muốn đạt được nhiều điểm tích lũy hơn nữa ở đáy biển, thực lực cũng phải đủ mạnh mới được, bằng không thì rất dễ bị loại.
“Nguyên lực hệ Thủy của Vương Đằng rất mạnh đó! Các ngươi nói xem trong năm loại nguyên lực của hắn, có phải hệ Thủy mạnh nhất hay không?”
“Có khả năng, nếu không thì sao sẽ để bản thể khống chế!”
“Năm loại nguyên lực, thiên phú của Vương Đằng thật sự rất mạnh, trong đó còn có thiên phú hệ Phong và hệ Lôi là hai loại nguyên lực đặc biệt.”
“Hâm mộ chết thôi, đây là thiên tài sao?”
“Ma ma bảo ta quỳ xem thiên tài tranh bá, bà nói muốn ta học theo Vương Đằng cho tốt.”
“CMN mà học, thiên phú cũng có thể học ư?”
“Hu hu hu...”
...
Lúc này, Vương Đằng cũng chưa rời đi, mùi máu tanh xung quanh hấp dẫn không ít tinh thú đến, hắn chỉ cần ôm cây đợi thỏ là được.
Quả nhiên trong chốc lát sau, xung quanh đã truyền đến trừng đợt dao động.
Tinh thú nơi đây xấu đến mức một lời khó nói, quan trọng là còn rất gian xảo, thường thích đánh lén.
Nhưng chúng nó tự cho là mình lẩn trốn vô cùng tốt, nhưng lại không chạy thoát khỏi đôi mắt Vương Đằng, ‘Đôi mắt Chân Thị’ cũng không phải là để trưng.
Sau một phút, thân hình Vương Đằng chầm chậm tan biến, nhìn giống như những gợn nước lăn tăn, sao đó hoàn toàn hòa vào trong nước biển.
Thiên phú biến hình ngụy trang cao cấp!
Loại thiên phú này rất lợi hại, có thể thích ứng với mọi hoàn cảnh, ẩn mình rất tốt.
Sự ẩn núp của những tinh thú biển kia so với thiên phú biến hình ngụy trang cao cấp của hắn, quả thực như là bà đồng gặp lão tăng.
Gào!
Gào!
...
Tiếng gần giận dữ đột nhiên vang lên, rồi sau đó xung quanh lập tức nổ ra những bông hoa máu, nhuộm đỏ cả một vùng biển.
Chuyện này khiến những người đang chú ý xem trận đấu này vô cùng kinh ngạc.
Bọn họ còn chưa kịp phản ứng, cuộc chiến cũng đã bắt đầu, hơn nữa còn kết thúc với tốc độ cực nhanh.
Lũ tinh thú vừa xúm lại đây ít nhất cũng phải có vài chục con, cấp Hoàng trung vị cũng không ít, kết quả là lại bị Vương Đằng giải quyết dễ dàng.
Vùng cấm số 1, Vương Đằng đã bắt đầu điên cuồng chém giết, điểm tích lũy của hắn từ từ cao lên, rất nhanh đã vượt qua từng võ giả thiên tài xếp trước, một đường giết đến hạng thứ ba mươi.
Mọi người nhìn mà phải trợn mắt há hốc mồm, tăng như này cũng quá nhanh rồi, mi uống máu gà hả?
Rất nhiều người còn đang suy đoán Vương Đằng có thể chen lên hạng ba mươi không, lại không ngờ tới chỉ chớp mắt mà hắn đã giết lên, còn vượt qua nhiều người, nhảy thẳng đến tên thứ 24.
Những người xem thi đấu một vùng xì xào.
Cùng lúc đó, tại vùng cấm thứ 3, phân thân Vương Đằng cuối cùng cũng gặp phải võ giả của gia tộc Pylax.
Võ giả gia tộc Pylax Số 2!
Vương Đằng không hiện thân, mà lén ẩn thân.
Bởi vì thời cơ chưa đến.
Võ giả gia tộc Pylax Số 2 này đang lẻ loi một mình, cũng chưa gặp phải tinh thú, dựa trên quy tắc của trận đấu là không thể giết lẫn nhau, Vương Đằng không thể động thủ với hắn.
Ngày đó sau khi giải quyết võ giả gia tộc Pylax số 1, trong lòng khẽ động, lại nghĩ dùng phương pháp giống vậy để mượn tay võ giả gia tộc Pylax đi săn giết tinh thú, tăng điểm tích lũy cho mình.
Dù sao thì hắn với những võ giả gia tộc Pylax cũng có thù, có thể hố bọn họ thì sẽ cố gắng hố chết.
Tiếc là những vùng cấm này quá rộng, muốn tìm chính xác một người, có dễ gì đâu.
Vương Đằng lại không thể thật sự vì tìm kiếm võ giả gia tộc Pylax mà không làm gì cả, nếu không thì chẳng phải là lấy hạt vừng mà ném dưa hấu đi ư.
Vậy nên cho đến giờ, Vương Đằng mới tìm được võ giả Số 2 gia tộc Pylax.
Tinh thần lực của hắn đủ mạnh, lúc phát hiện đối phương ở xa xa, đã ẩn mình ngay, vậy nên võ giả Số 2 gia tộc Pylax kia cũng không phát hiện hắn.
Võ giả Số 2 gia tộc Pylax đang di chuyển rất nhanh trong khu rừng đầy sương mù, cực kỳ cảnh giác chú ý đến động tĩnh xung quanh.
Hắn cũng không để ý tới được, Vương Đằng phía xa xa sau lưng hắn, đang tìm cơ hội ra tay.
“Bà mẹ nó, mau xem vùng cấm số 3, phân thân kia của Vương Đằng đang muốn làm gì đó?”
“Hắn đi theo một gã võ giả gia tộc Pylax, điệu bộ đó hình như là đang muốn làm chuyện xấu.”
“Hỏng rồi, hỏng rồi, sợ là tên võ giả gia tộc Pylax kia phải gặp chuyện rồi!”
“Một màn này, tự nhiên lại khiến ta nhớ tới võ giả gia tộc Pylax số 1 đáng thương!”
“Vương Đằng lại để mắt đến võ giả gia tộc Pylax, Ấy... sao mình phải nói ‘lại’ nhỉ?”
“Không hiểu sao ta lại muốn mặc niệm thay võ giả gia tộc Pylax kia một lần.”
“Ta nhổ vào, cái bộ dạng lén lén lút lút này, sao lại bắt đầu thấy có hơi bỉ ổi nhỉ?”
...
Trên phi thuyền của gia tộc Pylax, đám người Giới Chủ Nộ Viêm cũng chú ý tới một cảnh này, sắc mặt lập tức hơi đen lại, trong lòng phát ra một dự cảm chẳng lành.
Tên tạp chủng này muốn gây sự mà!
Khu cấm thứ ba, Vương Đằng theo chân cả buổi, kết quả là trên đường võ giả Số 2 gia tộc Pylax chỉ gặp được ba con tinh thú, trong hai ba đòn đánh đã giải quyết xong.
Hắn không tìm thấy cơ hội ra tay!
Vương Đằng không khỏi nhíu mày, nhưng vẫn nín nhịn tính tình tiếp tục theo dõi.
Một thợ săn giỏi, nhất định phải có tính kiên nhẫn.
Không ra tay thì thôi, vừa ra tay thì nhất định phải cho con mồi một đòn trí mạng, nếu không thì sẽ không có cơ hội thứ hai.
Không biết đã đi bao lâu, võ giả Số 2 gia tộc Pylax đột nhiên dừng lại, né sang bên cạnh.
Xoạt một tiếng!
Một âm thanh xé gió chói tai truyền ra, ánh sáng màu xanh lá lóe lên trong sương mù rồi lại biến mất, chém vào vị trí vừa rồi võ giả Số 2 gia tộc Pylax đứng.
Lập tức trên mặt đất nhiều hơn một vết nứt dài hơn mười mét, xung quanh tỏa ra sương mù màu xanh lá, hiển nhiên là có kịch độc.
Nếu võ giả Số 2 gia tộc Pylax không tránh kịp, đòn tấn công này đủ để hắn bị thương nặng.
Lúc này sắc mặt hắm u ám nhìn về phía trong sương mù, cả người căng cứng, ánh mắt liếc quanh, tìm thuứ vừa tấn công hắn.
Vương Đằng cũng ngừng lại, mắt sáng lên, mở ra ‘Đôi mắt Chân Thị’ nhìn vào trong sương mù.
Chỉ thấy một luồng ánh sáng xanh lá chuyển động rồi lại ngừng lại rất nhanh trong sương mù, khiến người ta khó mà xác định vị trí của nó.
Nếu không phải Vương Đằng có được ‘Đôi mắt Chân Thị’, có thể thấy được ánh sáng nguyên lực của đối phương, chỉ sợ trong nhất thời cũng rất khó tìm được vị trí chính xác của nó.
“Một con rắn độc cấp Hoàng trung vị!” Trong lòng Vương Đằng khẽ động, dĩ nhiên là đã biết chân thân của thứ trong sương mù kia là gì.
Nhưng mà võ giả Số 2 gia tộc Pylax lại không biết, mày hắn nhăn chặt lại, bởi không tìm thấy vị trí của rắn độc, sắp mặt tức khắc có hơi nghiêm trọng.
Tinh thú cấp Hoàng trung vị tương đương với võ giả cấp Vũ Trụ, đối với võ giả cấp Hằng Tinh, vẫn khá khó giải quyết đấy.
Vèo...o...o!
Tia sáng xanh lá lại bắn ra lần nữa từ trong sương mù, không giống lần trước là bắn từ trên xuống dưới, lần này là từ bên phải quét ngang qua.
Võ giả Số 2 gia tộc Pylax âm thầm căng thẳng, bởi lúc đầu chưa phát giác được, lúc tránh né tay chân có hơi luống cuống.
Vương Đằng lại nhìn rõ thủ đoạn tấn công của rắn độc, đó là cái đuôi của nó chém ra từng nhát.
Phần đuôi con độc xà này có hình như lưỡi liềm, trên đó rải đầy vảy cứng lạnh lẽo màu xanh lá, lúc nó đột ngột vung lên, nguyên lực có thuộc tính kịch độc sẽ hóa thành nhát chém, tấn công con mồi mà nó muốn đánh lén.
Vương Đằng nhìn võ giả Số 2 gia tộc Pylax, thấy tạm thời hắn vẫn ổn, nên không chú ý nữa, mà vòng một vòng, lướt qua vòng phòng thủ của rắn độc, tiến vào phía sau sương mù.
Sau khi đi vào khoảng chừng mấy nghìn thước, Vương Đằng nhìn thấy một vách núi dốc đứng, trên đó có các loại dây leo sinh sống!
Có không ít cái bóng màu xanh lá ẩn trong đám dây leo, vậy mà đều là loại rắn độc đó, cấp Vương này, cấp Hoàng hạ vị này, cấp Hoàng trung vị này... Lít nhít chằng chịt, rải rác khắp nơi.
Còn có một số con quấn lại cùng nhau, tạo nên một cái cầu rắn, nhìn vô cùng buồn nôn, khiến cho toàn thân người ta nổi da gà.
“Quả nhiên là một ổ rắn độc!” Vương Đằng thầm nghĩ trong lòng, Khóe miệng lập tức toét ra đường cong tà ác.
Trên nền tảng giao lưu vũ trụ, nhất cử nhất động của Vương Đằng đều được truyền phát rõ ràng.
“Vương Đằng sao lại tự chạy đi, hắn không định hố tên võ giả gia tộc Pylax kia hả?”
“Chẳng lẽ là vì con tinh thú kia có vẻ khó dây, nên hắn tha cho ư?”
“Đợi chút nào, Vương Đằng đã thấy cái gì, sao hắn cười tà ác như vậy?”
“Đậu xanh! Đậu xanh! Không phải ta hoa mắt, hình như ta thấy rất nhiều cự mãng!”
“Ôi mẹ ơi đúng là rắn lớn, quấn với nhau, thật buồn nôn!”
“Xong rồi, chỉ có ta nghĩ rằng võ giả gia tộc Pylax sắp lạnh sao?”
“Hát tặng hắn một khúc lành lạnh.”
“Các ngươi có được không vậy, nhiều cự mãng như vậy, khoảnh cách lại xa như thế, Vương Đằng làm cách nào dẫn bọn nó tới bên võ giả gia tộc Pylax đây?”
“Hình như cũng có lý.”
“Có thể dẫn võ giả gia tộc Pylax tới đó nha.”
“Hắn sẽ không ngu đến thế đi?”
“Nghe nói người của gia tộc Pylax đều không thông minh lắm...”
“Không tốt, hình như tầng trên đã để lộ chuyện gì đó vô cùng ghê gớm, sắp bị lấy đi rồi, ngươi có tài sản gì muốn kế thừa không? Xin nói cho ta biết mật mã, cạp cạp!
“Xéo đi, ông đây muốn thu hồi lại. Đậu mé... sao không thu hồi được.”
“Gọi cho công ty vũ trụ hư cấu, mau tạo một chức năng thu hồi.”
“Công ty vũ trụ hư cấu: Xem ra ngươi có tài đấy, công việc của ta, còn cần ngươi dạy à?”
...