Sáu vương tộc lớn khác trong số tám vương tộc lớn và cả lão tổ của hoàng thất, cường giả của các thế lực v.v…, lúc này cách nhìn của bọn họ về Vương Đằng cũng đều có thay đổi triệt để.
Rất nhiều người đã nghĩ đợi cuộc thi kết thúc nên lôi kéo Vương Đằng thế nào.
Một thiên kiêu cấp bậc yêu nghiệt như vậy, nếu có thể trở thành bạn với hắn trước khi hoàn toàn trưởng thành, thì sau này bọn họ nhất định sẽ có được lợi ích to lớn.
…
Vùng cấm Số 2, cuối cùng Lôi Đình Phong Bao đã từ từ tản đi, tiêu hao hết tất cả năng lượng.
Tất cả ánh mắt lại tập trung lại.
Vương Đằng lơ lửng trong không trung, cũng tập trung tinh thần nhìn qua.
Một thân hình cao lớn chậm rãi hiện ra trước mặt mọi người, như ẩn như hiện trong lôi quang, nhưng rất nhanh đã trở nên rõ ràng sau khi lôi quang hoàn toàn biến mất, chính là cự quái Lôi Đình.
Lúc này nó đã không còn hung dữ cuồng bạo như lúc trước, ngược lại cả người đều là vết thương, máu tươi đầm đìa. Khí tức của nó trở nên cực kỳ yếu ớt, cơ thể lảo đảo, cuối cùng… ngã về phía sau!
Ầm!
Tiếng vang cực lớn, mặt đất cũng rung chuyển, ngay cả lục địa của hành tinh loại hình siêu to như Chiến tinh này cũng rung lên kịch liệt khi nó ngã xuống đất. Trọng lượng của cự quái Lôi Đình thật khó có thể tưởng tượng.
Lúc này, một ánh sáng từ trên bầu trời hạ xuống, chiếu lên người cự quái Lôi Đình.
Cơ thể khổng lồ kia của nó đã bỗng nhiên biến mất.
“Người dự thi Vương Đằng, nhận được thêm năm mươi nghìn điểm tích lũy!” Một tiếng nói bình thản vang vọng giữa trời đất.
Điểm tích lũy ở vùng cấm Số 2 của Vương Đằng nháy mắt đã tăng vọt, khiến xếp hạng của hắn bỗng chốc đã tăng lên hạng nhất, đồng thời cách Lăng Dương Húc xếp hạng hai hơn bốn mươi nghìn điểm.
Bảy đại học viện tinh không ra tay, thân thể của cự quái Lôi Đình biến mất trong vùng cấm Số 2.
Rất nhiều cường giả chú ý thấy cự quái Lôi Đình vẫn chưa chết, chỉ là vô cùng suy yếu, trông dáng vẻ là bị thương cực nặng.
Rất rõ ràng, nhiệm vụ bắt giữ này đã hoàn thành rồi.
Bảy đại học viện tinh không chắc hẳn cũng đã ghi nhớ Vương Đằng này!
Âm thanh vừa rồi truyền khắp cả vùng cấm Số 2, khiến võ giả dự thi trong vùng cấm Số 2 đều có thể nghe thấy, bọn họ lấp tức vô cùng hâm mộ.
Vương Đằng đã coi như bước nửa chân vào bảy đại học viện tinh không rồi!
Cùng lúc này, mọi người cũng chú ý đến bảng xếp hạng của Vương Đằng ở vùng cấm Số 2 nhanh chóng tăng lên, điểm tích lũy năm mươi nghìn kia khiến rất nhiều người chùn bước.
Chênh lệch khổng lồ như vậy, dù thế nào bọn họ cũng không đuổi kịp trong thời gian hai ngày còn lại.
Còn người cạnh tranh lớn nhất vốn xếp hạng nhất Lăng Dương Húc đã rời khỏi vùng cấm Số 2, tất nhiên càng không ai có thể lay động xếp hạng của Vương Đằng.
Mọi người rất tự giác từ bỏ tranh đoạt vị trí hạng nhất, chuyển sang tranh đoạt hạng nhì, hạng ba…
Nhưng hạng nhì và hạng ba là của hai anh em Giang Vĩ Thánh và Giang Thần Hi của vương tộc Giang Thị, hình như hy vọng cũng không lớn, võ giả khác đều tuyệt vọng.
Lúc này, thắng thua giữa Vương Đằng và Lăng Dương Húc cũng đã hoàn toàn rõ ràng.
Tốc độ làm việc trong công ty của vũ trụ hư cấu vô cùng nhanh, thắng thua vừa có, đồng Vũ Trụ thắng được của người đặt cược đã về tài khoản rồi.
“Thắng tiền rồi! Thắng tiền rồi!”
“Ha ha ha, cảm ơn Vương Đằng, quả nhiên không khiến ta thất vọng, ta đã đặt cho hắn những ba mươi nghìn đồng Vũ Trụ!”
“Ài, đáng thương cho toàn bộ tài sản của ta!”
“Tiêu rồi, tiêu rồi, táng gia bại sản, chuẩn bị nhảy lầu rồi.”
“Đi chung đi!”
“Đến hành tinh Mộc Khôn đi, tòa nhà ở đây rất cao.”
“Cho dù là võ giả cấp Hằng Tinh cũng bị ngã chết sao?”
“Nhất định!”
“Được, ta lập tức lên phi thuyền qua đó, nhưng mà ta đã không còn tiền đi phi thuyền nữa rồi hu hu hu…”
“Tầng trên đáng thương quá, để ta tài trợ cho ngươi tiền đi phi thuyền.”
“Cảm ơn, kiếp sau làm trâu làm ngựa báo đáp ngươi.”
“…”
“Sướng, ta đặt Vương Đằng một trăm triệu đồng Vũ Trụ, kiếm một khoản lớn, tối nay ra ngoài high!”
“Cừ lắm, vậy mà đặt hẳn một trăm triệu, thần hào đùi to tầng trên còn thiếu móc treo không?”
“Một trăm triệu có là gì, ta đã đặt năm trăm triệu.”
“Anh hai, anh hai, cần em gái đáng yêu không? Cần, ta sẽ tặng đến cho ngươi, biết làm ấm giường, biết kêu ay ay ay…”
“Mọi người mau tới xem, ở đây có quái ay ay, lặng lẽ đến gần nàng, sau đó đè nàng lại, là có thể… he he he!”
…
Đánh cược tất nhiên là có người vui vẻ, có người nhảy lầu, trên nền tảng giao lưu của vũ trụ hư cấu lập tức nổ tung nồi.
Khu chờ dự thị, Lăng Dương Húc vừa rồi cũng đã thấy Lôi Đình Phong Bạo Vương Đình thi triển, trong mắt vẫn còn vẻ chấn động. Nhưng rất nhanh hắn giống như đã hiểu ra được, thế mà hắn lại ngồi xếp bằng ở khu chờ, nhắm mắt lại tiến vào trạng thái giác ngộ.
Đến nỗi hắn cũng không quan tâm chuyện xảy ra tiếp theo.
Lăng Dương Húc không hổ là một thiên kiêu, hắn đã lĩnh ngộ được càng nhiều thứ hơn từ trong trận chiến đấu của Vương Đằng và cự quái Lôi Đình.
Đương nhiên cũng có cảm ngộ nảy sinh trong chiến đấu của bản thân hắn và cự quái Lôi Đình. Lúc chiến đấu trước đó, hắn toàn lực thi triển lực lượng lĩnh vực va chạm với cự quái Lôi Đình, cảm giác nguy hiểm tính mạng kia khiến hắn càng hiểu sâu hơn về lực lượng lĩnh vực của bản thân.
Rất nhiều người chú ý tới động tác của Lăng Dương Húc, không khỏi vô cùng ngạc nhiên.
“Không phải chứ, Lăng Dương Húc đây là… ngộ rồi sao?”
“Hình như vậy, vừa nãy ta thấy hắn nóng lòng bắt đầu tu luyện, hình như thật sự đã lĩnh ngộ cái gì rồi.”
“Vãi, mệt cho ta còn lo lắng liệu hắn có chịu đả kích không. Không ngờ hắn lại ngộ rồi!”
“Ta có thể nói không hổ là thiên kiêu không?”
“Cho dù thất bại cũng có thể ngộ ra, đây mới là thiên kiêu chân chính!”
“Ta chua rồi, ta đã thất bại vô số lần, tại sao không thấy ta ngộ ra?”
“Ngươi? Ngươi là thiên kiêu sao?”
…
Trên phi thuyền học viện Đại Càn, đám người Bùi Thiên Châu thấy cảnh này, khẽ sủng sốt, sau đó gương mặt đều hiện ra vẻ an ui.