Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1971 - Chương 1971. Ta Ngộ Rồi, Mọi Người Đều Ngộ Rồi! (2)

Chương 1971. Ta ngộ rồi, mọi người đều ngộ rồi! (2)
Chương 1971. Ta ngộ rồi, mọi người đều ngộ rồi! (2)

Một loại là ‘Lôi lĩnh vực’ thuần túy, dễ nhận thấy là rơi từ cự quái Lôi Đình.

Những bong bóng thuộc tính này khiến cảm ngộ của Vương Đằng đối với ‘Lôi lĩnh vực’ đã tăng lên không ít, trực tiếp từ tam giai tăng lên đến tứ gia.

‘Lôi lĩnh vực’: 2950/4000 (tứ giai)

Một loại khác là ‘lĩnh vực Lôi Thương’, rơi từ Lăng Dương Húc.

Loại lĩnh vực này là lĩnh vực hỗn hợp do lĩnh vực hệ Lôi và lĩnh vực hệ Thương kết hợp thành, đều không giống với tất cả lĩnh vực trước đây Vương Đằng lĩnh ngộ.

Đây là lần đầu Vương Đằng có được lĩnh vực dung hợp lĩnh vực cảm ngộ binh khí.

Còn là binh khí loại thương!

Không phải binh khí đao kiếm mà hắn thường dùng.

Nhưng mà…

“Lĩnh vực dung hợp cảm ngộ loại binh khí hình như càng mạnh hơn!” Vương Đằng lặng lẽ cảm ngộ ‘lĩnh vực Lôi Thương’, trong lòng không khỏi nghĩ thầm.

Mặc dù ‘lĩnh vực Lôi Thương’ này không thể so sánh với ‘lĩnh vực Hoàng Tuyền’ lĩnh ngộ lúc trước và ‘lĩnh vực Vẫn Hỏa Lưu Tinh’ có được sau khi dung hợp ba loại lĩnh vực sớm hơn, nhưng cũng không kém hơn là bao.

Đây dù sao cũng là một loại lĩnh vực hệ Lôi, mà hệ Lôi trước giờ đều được gọi là mạnh mẽ!

Lĩnh vực do hai loại lực lượng lĩnh vực dung hợp thành có thể sánh ngang với lĩnh vực do ba loại lực lượng lĩnh vực dung hợp, điều này đã đủ để nói rõ vấn đề rồi.

Còn về tại sao lúc trước trông Lăng Dương Húc thi triển lại không mạnh như vậy?

Tất nhiên là lĩnh ngộ của hắn không đủ.

Có câu nói hay, chiến kỹ không phân mạnh yếu, chỉ có người mới có phân mạnh yếu!

Câu nói nói này đặt vào lĩnh vực, cũng là một đạo lý.

Ánh mắt Vương Đằng chợt lóe, quyết định hoàn toàn chuyển hóa ‘Lôi lĩnh vực’ thành ‘lĩnh vực Lôi Thương’, vừa hay vùng cấm Số 2 là Lôi cấm địa, vô cùng hợp để lĩnh ngộ hệ Lôi.

Thế là hắn đã trực tiếp tìm một ngọn núi trong dãy núi, ngồi xếp bằng ở đỉnh núi.

Bên trên chính là mây đen nghịt và lôi điện không ngừng chớp lóe, sấm chớp kia thi thoảng đánh xuống, nếu là võ giả bình thường thì hoàn toàn không dám ngồi ở vị trí cao như vậy.

Nhưng để cảm ngộ lực lượng lĩnh vực hệ Lôi rõ ràng hơn, Vương Đằng đã đặc biệt tìm ngọn núi cao nhất trong dãy núi này để làm đất tu luyện.

Thời gian hai ngày còn lại, hắn đều định ở đây cảm ngộ tu luyện.

Còn về những thuộc tính trắng, thuộc tính tinh thần, ngộ tính v.v… kia, vì địa bàn bây giờ không ổn định, nên đợi kết thúc cuộc thi rồi xem sau.

“?”

Hành động ở vùng cấm Số 2 của Vương Đằng lại khiến vô số khán giả rơi vào ngạc nhiên.

“Vương Đằng cũng… ngộ rồi?”

“Không phải chứ, hắn chỉ là một phân thân thôi, có thể đừng làm chuyện khác người như vậy không?!”

“Bản thể của hắn ở vùng cấm số 1 vừa mới giác ngộ, bây giờ phân thân này lại cũng ngộ rồi.”

“Hình như ta còn chẳng bằng một phân thân.”

“Tự tin lên, hãy bỏ hai chữ ‘hình như’ đi.”

“Mà Lăng Dương Húc vừa tiến vào giác ngộ, Vương Đằng cũng đã giác ngộ. Chút ưu thế Lăng Dương Húc khó khăn lắm mới có được, hình như lại mất rồi.”

“Ngươi ngộ rồi, ta ngộ rồi, mọi người đều ngộ rồi!”

“Phì… Đồng tình Lăng Dương Húc ba giây.”

“Đồng tình Lăng Dương Húc năm giây.”

“Đồng tình Lăng Dương Húc một phút”

“Đồng tình Lăng Dương Húc ba phút.”

“Các ngươi đủ rồi đấy, người ta đã rất đáng thương rồi.”

Trên phi thuyền của học viện Đại Càn, đám người Bào Đức Ôn lập tức rơi vào im lặng.

Chút vui mừng nảy sinh vừa rồi vì Lăng Dương Húc giác ngộ không biết tại sao đột nhiên không thơm nữa.

Trận chiến lớn của vùng cấm Số 2 kết thúc, sự quan tâm của mọi người đối với vùng cấm Số 2 cũng dần dần tan đi, rất nhiều người chán nản thất vọng, còn đang thảo luận chuyện này.

Đặc biệt là cự quái Lôi Đình bị bảy đại học viện tinh không thu đi kia, không biết muốn mang đi làm cái gì?

Là nuôi nhốt?

Hay là cắt ra nghiên cứu?

Ai cũng không biết, chính vì vậy lòng tò mò của mọi người lại càng tràn đầy.

Nhưng mà đó dù sao cũng là chuyện của bảy đại học viện tinh không, mọi người cũng không tiện dò xét quá nhiều, chỉ có thể âm thầm bàn tán sau lưng.

Sau đó mọi người đã chuyển sự chú ý đến vùng cấm số 1, thời gian đã không còn nhiều, cạnh tranh của vùng cấm số 1 đã bước vào lúc kịch liệt nhất.

Đồng thời ở đó cũng có sự tồn tại của Đế tử và bản thể Vương Đằng.

Lúc ban đầu, mọi người không cảm thấy Vương Đằng có thể tranh giành với những thiên tài của vùng cấm số 1 kia.

Nhưng bốn phân thân của hắn đạt được hạng nhất của bốn vùng cấm, cùng với biểu hiện vượt trội ở vùng cấm Số 2 của hắn, rất nhiều người đã nâng cao mức độ coi trọng với hắn lên rất nhiều lần.

“Các ngươi nói Vương Đằng có thể sánh bằng Đế tử không?”

Câu hỏi này không biết lại nhắc tới bao nhiêu lần nữa.

Vừa nhắc tới, nền tảng giao lưu của vũ trụ hư cấu đã rơi vào trong im lặng.

Nếu như là lúc trước, thì bọn họ còn cảm thấy dù thế nào Vương Đằng cũng không thể tranh giành với Đế tử. Nhưng mà bây giờ, suy nghĩ này không nghi ngờ gì đã có sự dao động rồi.

Một người có thể đánh bại tinh thú cấp Hoàng thượng vị, lẽ nào còn không thể so sánh với Đế tử cừ khôi tuyệt thế kia sao?

Hơn nữa đừng quên, đó chỉ là một phân thân thôi, bản thể của hắn thì còn mạng tới mức nào?

Tất cả mọi người đều không biết.

Vùng cấm số 1, xếp hạng của Vương Đằng đã đến hạng mười, từ lúc hắn đến đáy biển, tinh thú hải dương săn giết càng ngày càng to, điểm tích lũy thu hoạch tất nhiên cũng càng nhiều, cho nên tăng lên rất nhanh.

Đương nhiên, đến hạng mười thì tăng lên một hạng nữa đều cực kỳ khó khăn, khoảng cách điểm tích lũy giữa mỗi hạng đều cực lớn.

Tính kỹ ra, từ hạng mười đến hạng nhất lại chênh lệch tới tận hơn một trăm mười tám nghìn.

Chênh lệch khủng khiếp như vậy cũng chỉ có thể xuất hiện ở vùng cấm số 1.

Nếu ở vùng cấm khác, thì loại khoảng cách này đúng là không thể tưởng tượng.

“Chênh lệch lớn quá, thời gian lại chỉ còn hai ngày, e là Vương Đằng không đuổi kịp rồi.”

“Một trăm mười tám nghìn điểm tích lũy, ít nhất phải sắn giết ba con rưỡi tinh thú cấp Hoàng thượng vị như cự quái Lôi Đình.”

Hết chương 1971.
Bình Luận (0)
Comment