“Mẹ nó ba con rưỡi gì, ngươi tìm cho ta nửa con kia xem.”
“Ví dụ, ví dụ, ta chỉ nói như vậy thôi.”
“Không đúng, cự quái Lôi Đình là tình huống đặc biệt, bảy đại học viện tinh không mới tăng thêm năm mươi nghìn điểm tích lũy. Tinh thú cấp Hoàng thượng vị bình thường ít nhất phải đạt tới cấp Hoàng thượng vị ngũ giai, đồng thời còn phải giết chết nó, mới có năm mươi nghìn điểm tích lũy. Độ khó này không phải lớn bình thường.”
“Ui… Cấp Hoàng thượng vị ngũ giai, chỉ nghe nói thôi da đầu ta đã tê dại.”
“Chủ yếu là tìm đâu ra ba con rưỡi… phi, tìm đâu ra bốn con tinh thú cấp Hoàng thượng vị ngũ giai? Điều này hoàn toàn không thể nào.”
“Ài, xem ra Vương Đằng không có cơ hội rồi.”
“Đáng tiếc quá. Nếu Vương Đằng tập trung hết tất cả phân thân ở vùng cấm số 1, thì chắc chắn có thể tiến vào trong top ba.”
Vùng cấm số 1.
Vương Đằng di chuyển dọc theo rãnh biển, săn giết tinh thú biển bốn xung quanh.
Hắn phát hiện đó là địa điểm tốt. Xung quanh rãnh biển luôn xuất hiện tinh thú biển, hơn nữa còn liên tục không ngừng.
Xì!
Một con tinh thú cấp Hoàng đánh tới, bị Vương Đằng chém giết, máu tươi tuôn chảy trong nước biển tăm tối.
Vương Đằng thu lại thân thể của nó.
Bởi vì con tinh thú biển này là một con tôm hùm, thoạt nhìn có vẻ ăn rất ngon, hơn nữa trọng lượng cũng tương đối.
Hắn nhặt bong bóng thuộc tính của tinh thú sau khi chết rơi ra, sau đó nhìn quanh, phát hiện hình như không có tinh thú nào dám tới gần nữa rồi.
Bị hắn săn giết một hồi, những tinh thú này cũng đã có kinh nghiệm, không vừa ngửi thấy mùi máu tươi liền sa vào nữa.
Trừ khi là tinh thú mới xuất hiện.
Nhưng ở rãnh biển, cách một khoảng thời gian ngắn mới lại xuất hiện tinh thú lần nữa, thời gian cũng không cố định.
Bây giờ đối với Vương Đằng mà nói, thời gian chính là tất cả.
Liếc mắt nhìn xếp hạng điểm tích lũy của mình lần nữa, khoảng cách với tên thứ chín là hơn hai mươi ngàn điểm tích lũy.
Vương Đằng lắc đầu, cuối cùng đi dọc theo rãnh biển. Hắn quyết định tiến sâu xuống bên dưới.
Đúng lúc này, ở phía xa xuất hiện vài thân hình, bọn họ nhanh chóng tới gần, lao nhao đi dọc theo rãnh biển, cách Vương Đằng chừng ngàn mét.
Hai bên nhìn nhau từ xa, có người nhận ra Vương Đằng, trong mắt lóe lên.
Những người này là võ giả thiên tài của vương tộc Quý thị. Trong đó có một người còn đứng ở vị trí thứ tám Quý Thiên Cuồng, chính là thiên tài xuất sắc nhất vương tộc Quý thị lần này.
“Vương Đằng!” Một giọng nói nhàn nhạt truyền đến.
“Hả?” Ánh mắt Vương Đằng chợt lóe lên, hắn nhìn người vừa lên tiếng, rõ ràng chính là tên Quý Thiên Cuồng kia.
“Rời khỏi đây, nơi này là của vương tộc Quý thị ta rồi.” Khóe miệng Quý Thiên Cuồng nhếch lên, cao ngạo nói.
Không biết tại sao, khán giả thấy tình huống này, thậm chí còn thích thú quan sát.
“Xong rồi xong rồi, Quý Thiên Cuồng xong rồi!”
“Quý Thiên Cuồng tự tìm khó à.”
“Hết cách rồi, võ giả dự thi không xem được live stream vũ trụ hư cấu, nếu không hắn tuyệt đối không dám bất cẩn như vậy.”
“Quý Thiên Cuồng cũng rất điên cuồng, không ít võ giả thiên tài ở vùng cấm số 1 chịu thiệt, đáng tiếc lần này có khi đá trúng tấm sắt rồi!”
“Mặc dù ta không cảm thấy Vương Đằng có thể theo kịp Đế tử, nhưng mà đuổi kịp và vượt qua một tên Quý Thiên Cuồng tuyệt đối không thành vấn đề.”
“Sợ cái gì, làm cũng đã làm rồi, Quý Thiên Cuồng nhà ta đâu có sợ ai.”
“Quý Thiên Cuồng cũng không yếu, chưa chắc Vương Đằng có thể làm gì được hắn đâu.”
“Ai là tấm sắt còn chưa biết được.”
“Đánh nhau, đánh nhau.”
...
Trên phi thuyền của vương tộc Quý thị, vị cường giả cấp Giới Chủ Quý Hướng Minh kia không khỏi nhíu mày.
Quý Thiên Cuồng của bọn họ gặp phải Vương Đằng, không phải là chịu thiệt sao? Tên tiểu tử kia rất vô sỉ, không dễ đối phó.
Vùng cấm số 1, biển sâu.
Vương Đằng nghe được lời nói của Quý Thiên Cuồng, không khỏi nhìn xung quanh một chút, kinh ngạc nói: “Nơi này viết tên của ngươi à?”
“Đừng có mà không biết tốt xấu, nếu không ta sẽ đá ngươi ra ngoài.” Quý Thiên Cuồng lạnh lùng nói.
Vương Đằng cười nhạt, lại là mắt mọc trên đầu, những thiên tài xuất thân từ vương tộc sao mà cùng phẩm hạnh đến thế, có rất ít kẻ bình thường, mà đều rất giống gia tộc Pylax.
Ngược lại, hắn không để ý bẫy thêm nhiều người nữa.
Về phần Vương tộc gì đó, đến giờ hắn cũng không sợ.
Có quân đội chống lưng, dù là vương tộc muốn ra tay với hắn cũng phải xem có đáng hay không, có phù hợp với lợi ích của bọn họ hay không.
Hơn nữa đợi trận chiến tranh bá thiên tài kết thúc hắn có thể tiến vào bảy đại học viện tinh không, còn sợ vương tộc sao?
“Ngươi cười cái gì?” Quý Thiên Cuồng cau mày, trong lòng rất không thoải mái.
“Ngươi mất trí rồi, muốn đá ta ra ngoài? Không nhìn kỹ lại chính mình xem có bản lĩnh đó không.” Vương Đằng buồn cười nhìn đối phương nói.
“Chán sống!” Quý Thiên Cuồng giận quá hóa cười: “Đã thế, có gan thì ngươi tới đi.”
Nói xong cũng không đợi Vương Đằng trả lời, dẫn mấy tên thiên tài vương tộc Quý thị còn lại tiến vào trong rãnh biển.
Mấy tên thiên tài vương tộc Quý thị kia vào trong rãnh biển trước, đều nhìn lướt qua Vương Đằng, trong mắt mang theo ý mỉa mai.
Nói đến nước này, hình như bọn họ cảm thấy Vương Đằng có lẽ không dám tiến vào trong rãnh biển rồi.
Dám đắc tội với Quý Thiên Cuồng, kẻ đắc tội với Quý Thiên Cuồng của bọn họ sẽ không có kết quả tốt.
Lúc trước có không ít võ giả thiên tài không phục, chống đối bọn họ mấy câu, kết quả như thế nào? Cuối cùng còn không phải là bị đá ra khỏi tranh tài rất thảm hại sao.
Cho nên nói, có đôi khi mạnh miệng cũng không phải là chuyện gì tốt.
Nói tôn nghiêm, cũng phải xem là nói với ai.
Đụng phải người không thể chọc, sẽ phải hạ thấp mình, như vậy mới có thể giữ được chút tôn nghiêm cho chính mình.
Vương Đằng lắc đầu, không để lời nói của đối phương trong lòng, nên làm gì thì làm, hắn vốn chỉ muốn đi vào rãnh biển, bây giờ tất nhiên sẽ không chần chờ rồi.
Hơn nữa hắn sẽ không đi đâu, sẽ theo sau mấy thiên tài của vương tộc Quý thị.
Lại có mấy người công cụ nữa, không thể để mất dấu được.