Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1973 - Chương 1973. Không Nhìn Thấy Ta, Ôi Chao, Các Ngươi Thật Sự Không Nhìn Thấy Ta~

Chương 1973. Không nhìn thấy ta, ôi chao, các ngươi thật sự không nhìn thấy ta~
Chương 1973. Không nhìn thấy ta, ôi chao, các ngươi thật sự không nhìn thấy ta~

Rãnh biển này sâu vô cùng, mạch nước ngầm phía dưới bắt đầu khởi động, cái lạnh thổi quét toàn thân, áp lực rất lớn, võ giả tầm thường tuyệt đối không dám đi xuống dưới.

Người của vương tộc Quý thị không ngừng lặn xuống, sắc mặt dần dần nghiêm trọng.

“Anh Quý Thiên Cuồng, nơi này quá lạnh lẽo.” Một cô gái vương tộc Quý thị nói.

“Lạnh hơn so với bên ngoài rất quan trọng, dưới rãnh biển này chắc có điểm đặc biệt nào đó.” Một gã võ giả vương tộc Quý thị khác nói.

“Cùng xốc lại tinh thần cho ta, cẩn thận một chút.” Quý Thiên Cuồng khẽ quát một tiếng.

“Rõ!” Mọi người vội vàng phấn chấn tinh thần đáp.

“Tên Vương Đằng kia có đuổi theo không?” Quý Thiên Cuồng hỏi.

“Không có, hình như không thấy bóng dáng hắn.” Một gã võ giả thiên tài vương tộc Quý thị cuối cùng nói.

Quý Thiên Cuồng cảm nhận một chút, xùy cười một tiếng: “Thì ra là miệng hùm gan sứa, mệt cho ta còn mong đợi ở hắn.”

“Ha ha, gặp phải vương tộc Quý thị chúng ta còn dám xông lên, đó chính là ngu. Cái gì mà thiên tài quân đội, ta thấy lúc trước xếp hạng của hắn dưới hạng mười, cũng chỉ mới đuổi theo mà thôi, chỉ sợ là hào nhoáng bên ngoài.” Người con gái vương tộc Quý thị kia tên là Quý Ngọc Khiết, lúc này cười, nói.

“Ta biết hắn. Một võ giả tới từ tinh cầu lạc hậu, nội tình có hạn.” Quý Thiên Cuồng lạnh lùng hừ một tiếng, đôi mắt toát ra sự ghen tỵ người khác không phát hiện được, nói: “Cũng không biết hắn làm sao mà có được huân chương Trụ Quốc?”

“Huân chương Trụ Quốc!” Những võ giả thiên tài vương tộc Quý thị nghe đến đó, tất cả đều không khỏi im lặng.

“Cẩn thận!” Đột nhiên một người quát lên.

Ầm!

Một bóng đen từ bên cạnh chợt nhảy ra, đánh về phía mấy võ giả thiên tài vương tộc Quý thị.

Nó cách Quý Ngọc Khiết gần nhất, cầm một chiến kiếm màu lam trong tay, điềm tĩnh chém ra, ánh kiếm quét ngang nhưng bóng đen kia vô cùng linh hoạt, thân thể nhẹ nhàng lắc, linh hoạt tránh được ánh kiếm.

“Hả?” Đôi lông mày xinh đẹp của Quý Ngọc Khiết khẽ nhếch lên, cổ tay chuyển động, chiến kiếm trong nước biển xẹt qua vòng cung màu xanh đậm, áp lực xung quanh và lực cản của biển giống như không tồn tại, bị mũi kiếm nhẹ nhàng mở, ánh kiếm đáng sợ hơn nãy chém ra.

Grào!

Bóng đen đột nhiên phát ra tiếng gào thét thống khổ, máu tươi trên cơ thể bắn ra, thân thể cao lớn lao về phía trước một đoạn xa mới dừng lại, nhưng đã sớm không còn khí tức sinh mệnh.

“Một con tinh thú hải dương cấp Hoàng trung vị tam giai!” Quý Ngọc Khiết nói.

“Áo nghĩa hệ Thủy của Ngọc Khiết đã nắm giữ tám thành rồi.” Ánh mắt Quý Thiên Cuồng chợt lóe, cười nói.

“Hì hì, không thể so với anh Quý Thiên Cuồng.” Quý Ngọc Khiết cười hì hì, nói.

“Rãnh biển này đúng là nơi trù phú, tinh thú hải dương mạnh không ít. Đáng thương cho Vương Đằng, rõ ràng đã phát hiện ra trước cũng không dám xuống dưới, ở đấy do dự.”

“A!” Đúng lúc này, Quý Ngọc Khiết đột nhiên phát ra tiếng kêu sợ hãi.

“Làm sao?” Quý Thiên Cuồng hỏi.

“Điểm tích lũy của ta. Sao lại không có điểm tích lũy?” Quý Ngọc Khiết nhìn điểm tích lũy của mình, không khỏi nhíu mày.

“Không có điểm tích lũy? Có ý gì?” Mọi người đều sững sờ không hiểu, sao lại không có điểm tích lũy chứ?

“Vừa rồi ta giết con tinh thú kia, nhưng mà điểm tích lũy không hề tăng lên.” Giọng Quý Ngọc Khiết gấp gáp, nói.

“Không phải là ngươi nhớ nhầm chứ?” Mọi người sửng sốt, ngay sau đó là kinh ngạc.

“Làm sao có thể, trí nhớ của ta dù không tốt đi chăng nữa cũng không thể có chuyện ngay cả điểm tích lũy của mình cũng không nhớ.” Quý Ngọc Khiết tức giận nói.

“Có phải con tinh thú hải dương kia chưa chết?” Có người suy đoán nói.

Mọi người lập tức giật mình, nhìn tinh thú hải dương phía sau. Nhưng dưới cảm ứng của nhiều võ giả như vậy, sinh mệnh của con tinh thú hải dương kia đúng là đã hoàn toàn biến mất.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Quý Ngọc Khiết bối rối, tinh thú chết rồi, điểm tích lũy lại không tăng, biết tìm ai để nói lĩ lẽ đây.

“Ha ha, nhất định là Vương Đằng ra tay!”

“Ta đã nói những người này tự tìm khó rồi mà.”

“Thương cho bọn họ còn chưa phát hiện Vương Đằng ở đâu, điểm tích lũy cũng không có.”

“Điểm tích lũy đi đâu vậy? Điểm tích lũy đi tìm ba ba rồi.”

“Vương Đằng: Không nhìn thấy ta, ôi chao, các ngươi thật sự không nhìn thấy ta!”

...

Trên nền tảng của vũ trụ hư cấu, khán giả thấy dáng vẻ ngu ngơ của đám người vương tộc Quý thị, không khỏi vui mừng.

Trên phi thuyền vương tộc Quý thị, Quý Hướng Minh nhíu mày càng sâu.

Tên Vương Đằng kia thật sự dám bẫy người của vương tộc Quý thị bọn họ!

Thật là to gan!

Vốn dĩ hắn muốn tức giận nhưng mà vừa nghĩ tới việc ngay cả gia tộc Pylax Vương Đằng cũng dám bẫy, hơn nữa còn bẫy được ba tên võ giả, trong đó có một tên mất luôn cả tư cách tiến vào vòng sau, đây đúng là sai lầm chết người.

Kể từ sau chiến tranh vương hầu, thực lực của bản thân vương tộc Quý thị đã xuống dốc không phanh, kém xa gia tộc Pylax.

Ngay cả gia tộc Pylax Vương Đằng cũng không sợ, sao có thể kiêng kỵ vương tộc Quý thị bọn họ chứ.

Huống chi Vương Đằng có quân đội đứng phía sau, vương tộc Quý thị bọn họ lẽ nào lại vì chuyện nhỏ nhặt này mà trở mặt với quân đội? Hoàn toàn là cái được không bằng cái mất.

Nghĩ theo hướng đó, đáy lòng hắn hơi buồn bực, sau đó ném cơn tức lên người Quý Thiên Cuồng.

Tên nhóc này chọc ai không chọc, hết lần này tới lần khác đi chọc phải kẻ không nên chọc!

Vùng cấm số 1.

Quý Thiên Cuồng nhíu mày, ánh mắt quét bốn phía, lạnh lùng nói: “Lăn ra đây cho ta!”

Người của vương tộc Quý thị khác cũng có phản ứng, đi tới, lao nhao nhìn khắp nơi, muốn tìm ra kẻ khả nghi đang lẩn trốn.

Tuy nhiên bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, dù họ tìm kiếm thế nào đi chăng nữa cũng chẳng thấy nửa cái bóng dáng nào.

Đến cấp Hằng Tinh, tinh thần lực đã có thể thẩm thấu vào cơ thể, là cách hiệu quả nhất để cảm nhận sự tồn tại của tất cả sinh mệnh xung quanh.

Hơn nữa mấy người xuất thân từ vương tộc Quý thị, bí pháp trong người càng mạnh hơn những võ giả tầm thường.

Kết quả bọn họ chẳng phát hiện ra cái gì.

Hết chương 1973.
Bình Luận (0)
Comment