Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1975 - Chương 1975. Cự Kình Độc Giác Hãn Hải!

Chương 1975. Cự kình độc giác Hãn Hải!
Chương 1975. Cự kình độc giác Hãn Hải!

Trên phi thuyền gia tộc Rodrigues, cường giả cấp Giới Chủ từng giằng co với Quý Hướng Minh bây giờ không nhịn được cười ha ha.

Hả giận!

Quá hả giận rồi!

Vương Đằng ép võ giả thiên tài vương tộc Quý thị tới mức độ này, đúng là rất cao tay.

Hắn cảm thấy mình cần phải cảm ơn Vương Đằng thật tốt mới được. Gia tộc Rodrigues bọn họ và vương tộc Quý thị đã tranh đấu nhiều năm rồi, hắn chưa bao giờ có cảm giác hả giận như lần này.

“Đợi tranh tài kết thúc, ta nhất định phải mời Vương Đằng nói chuyện, trao đổi kinh nghiệm.” Cường giả cấp Giới Chủ gia tộc Rodrigues bên cạnh nói.

“Ngươi vui là được rồi.” Một gã cường giả cấp Vực Chủ bên cạnh dở khóc dở cười, nói.

...

Vùng cấm số 1, dưới rãnh biển.

Lúc này đám người Quý Thiên Cuồng không biết nên tiếp tục săn giết tinh thú hay dứt khoát tìm một chỗ ngồi đợi tranh tài kết thúc thì tốt hơn.

Săn giết nhiều tinh thú như vậy đều trắng tay, chi bằng bỏ đi, tránh lãng phí sức lực.

“Anh Thiên Cuồng, bây giờ chúng ta làm gì?” Quý Ngọc Khiết hỏi.

Quý Thiên Cuồng hơi do dự đứng lên, bây giờ lòng người thấp thỏm, hắn không nên tiếp tục để mọi người làm việc mất công được.

Thật ra thì những võ giả khác của vương tộc Quý thị chắc chắn có thể vào vòng kế tiếp của cuộc tranh tài, có săn giết tinh thú tiếp hay không cũng không có gì khác nhau cả.

Nhưng hắn thì khác, hắn hy vọng tiến thêm một bước, thứ hạng càng cao càng có lợi cho hắn.

Thế nên hắn không muốn dễ dàng buông tha như thế.

Ầm!

Đúng lúc này, dưới đáy rãnh biển truyền đến tiếng ầm vang, thu hút sự chú ý của đám đông.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Mọi người trong vương tộc Quý thị ngẩn ra.

“Âm thanh này... Giống như có ai đang chiến đấu ở phía trước?” Quý Ngọc Khiết chần chờ nói.

“Đi, qua đó xem.” Ánh mặt Quý Thiên Cuồng chợt sáng lên, phóng đi trước.

Đám người Quý Ngọc Khiết thấy hắn đột nhiên kích động như thấy hy vọng nào đó, không khỏi hơi sửng sốt, sau đó kịp phản ứng, vội vàng đuổi theo.

Nếu có người khác, chưa biết chừng có thể phá vỡ tình hình khốn khó của bọn họ.

Đám người vương tộc Quý thị rời đi, thân hình Vương Đằng hiện ra, ánh mắt lóe lên, cũng đi theo, đồng thời thân hình lại biến mất trong nước biển tăm tối lần nữa, giống như chưa từng xuất hiện.

Rãnh biển vô cùng hẹp và dài, nước chảy xiết. Đám người vương tộc Quý thị phóng đi dọc theo rãnh biển.

Bọn họ giống như cá trong nước, thân thể vô cùng linh hoạt, tạo ra từng đợt sóng trắng.

Ngược lại, Vương Đằng giống như u hồn trong biển, không tiếng động, như là một phần của nước biển, mặc dù đang di chuyển nhưng người khác cũng không phát hiện ra.

Không lâu sau, dòng nước khuấy động phía trước càng trở nên kịch liệt, giống như có gì đang điên cuồng khuấy ở trong đó.

Thậm chí Vương Đằng và đám người vương tộc Quý thị còn cảm thấy dao động nguyên lực từ phía trước truyền đến, rõ ràng có người đang chiến đấu phía trước.

Đám người Vương Đằng tiến vào rãnh biển này, đương nhiên những người khác cũng có thể vào từ chỗ khác.

Khi khoảng cách còn chưa tới mười ngàn mét, Quý Ngọc Khiết đột ngột hốt hoảng, nói: “Hình như là Tam hoàng tử! Còn có Strych, Langdon của gia tộc Pylax! Người của vương tộc Cơ Thị và vương tộc Hạ Hầu cũng ở đó.”

Đám người Quý Thiên Cuồng tất nhiên cũng nhìn thấy tình hình phía trước, một nhóm người đang vây đánh mấy con tinh thú hải dương có thân thể khổng lồ.

Mà khi bọn họ thấy rõ hình dáng của con hải dương tịnh thú khổng lồ kia thì không khỏi kinh ngạc.

“Đây là?” Vương Đằng nhìn phía trước, trong lòng cũng sợ hãi.

Tinh thú hải dương khổng lồ kia là ba con cự kình biển sâu, toàn thân ngăm đen, trên lưng mọc ngạnh đen nhánh giống như trường thương, cực kỳ dữ tợn.

Thân thể của bọn nó vô cùng khổng lồ, bởi vì đầu nó hướng về Vương Đằng nên từ góc độ của Vương Đằng, không nhìn thấy phần đuôi của bọn nó.

Nhưng hình dạng của ba con cự kình cũng không giống nhau, không lớn bằng nhau. Trong đó có một con đặc biệt khổng lồ, hai con khác ở bên cạnh lại nhỏ bé hơn rất nhiều, giống như là con nó.

Mà trên đỉnh đầu con cự kình lớn nhất kia còn có một cái sừng đen nhánh, hình xoắn ốc, phía trên mơ hồ có thể thấy hoa văn màu vàng lam huyền ảo hơi phức tạp, đâm thẳng lên trời, chứng tỏ sự khác biệt với hai con cự kình còn lại.

“Cự kình độc giác Hãn Hải!!!”

Giọng nói sợ hãi của Viên Cổn Cổn đột nhiên vang lên trong đầu Vương Đằng.

Tất nhiên Vương Đằng cũng nhận ra đây là cự thú biển sâu cực kỳ hiếm thấy, trong mắt hiện lên sự chấn động.

Không ngờ có thể gặp phải ba con cự kình độc giác Hãn Hải ở đây!

Còn có một con đã mọc sừng, nghĩa là nó đã trưởng thành, thực lực ít nhất đạt tới cấp Hoàng thượng vị!

Hắn dùng đôi mắt Chân Thị quét qua, phát hiện hào quang nguyên lực của con cự kình Hãn Hải một sừng rất chói mắt, đúng là đạt tới cấp Hoàng thượng vị, không thể nghi ngờ được!

Ngược lại, hai con cự kình độc giác Hãn Hải nhỏ hơn còn lại là cấp Hoàng trung vị đỉnh phong, thực lực cũng vô cùng mạnh mẽ!

Ầm! Ầm! Ầm!

Phía trước chiến đấu vô cùng kịch liệt, đám người Tam hoàng tử hợp sức vây đánh ba con cự kình độc giác Hãn Hải, khó khăn lắm mới giữ chân được nó, không để nó chạy trốn.

Dù vậy, bọn họ vẫn không thể đánh chết được ba con cự kình độc giác Hãn Hải!

Cự kình độc giác Hãn Hải kia thân thể cao lớn lắc lư trong nước, dao động nguyên lực vô tận phát ra trên người nó, đẩy lùi mọi người.

Grào!

Tiếng gầm giận dữ phát ra, sóng âm cuồn cuộn, khiến tinh thần những người đang vây đánh nó bị chấn động.

Tiếng kêu của cự kình độc giác Hãn Hải ẩn chứa công kích tinh thần!

Ầm!

Cự kình vẫy đuôi, mấy võ giả vương tộc Quý thị không kịp né tránh, sắc mặt tái mét, chỉ có thể phát ra nguyên lực trong cơ thể của chính mình, ra sức ngăn cản.

Tầng tầng lớp lớp sóng biển mang theo sức mạnh kinh khủng trút lên trên người những võ giả vương tộc Quý thị, khiến bọn họ phun máu tươi, cả người bay ngược ra ngoài.

Tam hoàng tử thấy cảnh này, sắc mặt rất khó chịu. Bọn họ có nhiều người vây đánh ba con cự kình độc giác Hãn Hải như vậy mà có mấy người vẫn bị trọng thương.

“Tinh thú hải dương thật lớn!”

“Đây là gì vậy?”

Hết chương 1975.
Bình Luận (0)
Comment