“Cự kình độc giác Hãn Hải! Đó là cự kình độc giác Hãn Hải!”
“Cự kình độc giác Hãn Hải, ta biết rồi. Đây là một loại cự thú biển sâu, con có một sừng trên đầu e rằng đã đạt tới cấp Hoàng thượng vị, lại là một tinh thú cấp Hoàng thượng vị nữa!”
“Tinh thú cấp Hoàng thượng vị, chẳng phải lúc trước Vương Đằng gặp cự quái Lôi Đình cũng không nhường một bước đấy à!”
“Sao Vương Đằng đi tới nơi nào cũng có thể gặp tồn tại khủng khiếp như vậy chứ?”
“Nhưng ba con cự kình độc giác Hãn Hải này bị đám người Tam hoàng tử nhắm rồi, bây giờ Vương Đằng dám nhúng tay sao?”
“Đúng vậy, đây chính là Tam hoàng tử, hắn dám gài bẫy cả Tam hoàng tử à?”
“Đột nhiên ta muốn xem cảnh Vương Đằng gài bẫy Tam hoàng tử rồi, nhất định là rất vui.”
“Không sợ đùa chết mình sao!”
...
Trên nền tảng giao lưu của vũ trụ hư cấu, mọi người thấy cự kình độc giác Hãn Hải đều khiếp sợ không thôi, sau đó không nhịn được mà bàn luận.
Vùng cấm số 1, dưới rãnh biển.
Tam hoàng tử đang bị cự kình độc giác Hãn Hải mạnh mẽ làm khó, dù bọn họ có nhiều người hợp lại như vậy cũng không làm gì được đối phương.
Đúng lúc này, hắn đột nhiên chú ý tới đám người Quý Thiên Cuồng ở phía xa, trong mắt lóe lên, lập tức quát to: “Quý Thiên Cuồng, tới đây giúp bổn hoàng tử đánh chết ba con cự kình độc giác Hãn Hải này, bổn hoàng tử sẽ ghi nhớ ân tình của ngươi.”
Trận chiến thiên tài tranh bá không cấm các võ giả hợp tác, người nào đánh chết tinh thú cuối cùng thì điểm tích lũy thuộc về người đó.
Thế nhưng làm như vậy cũng không tránh khỏi đôi mắt của bảy đại học viện tinh không. Phán xét như thế nào, bảy đại học viện sẽ có tính toán.
Thế nên nếu như không phải nguyên nhân đặc biệt, sẽ không ai lựa chọn cách hợp tác săn giết tinh thú.
Làm như vậy không có ý nghĩa gì. Vòng tranh tài tiếp theo là chiến đấu võ đài, nếu thực lực không đủ, cho dù tiến vào vòng tiếp theo đi nữa, kết quả cuối cùng cũng là bị loại bỏ.
Thế nên vừa rồi dù những võ giả vương tộc Quý thị cùng nhau hành động, nhưng mỗi người đều tự mình săn giết tinh thú, trừ khi gặp nguy hiểm tới tính mạng, nếu không những người khác sẽ không nhúng tay.
Sở dĩ bây giờ Tam hoàng tử nhờ người khác hỗ trợ săn giết cự kình độc giác Hãn Hải là bởi vì hắn vô cùng coi trọng cự kình độc giác Hãn Hải có sừng kia.
Con một sừng này rất kỳ lạ, tự nhiên là vật liệu thuộc tính song hệ Kim và Thủy rất quý hiếm.
Con cự kình độc giác Hãn Hải này dù là cấp Hoàng thượng vị nhưng độ cứng và tinh thần ẩn chứa có thể so với cấp Giới Chủ!
Nếu bổ sung những nguyên liệu hiếm khác, chắc chắn có thể rèn ra binh khí cấp Giới Chủ, thậm chí là binh khí cấp Bất Hủ!
Nếu như có thể đạt tới cấp Bất Hủ thì đó chính là thần binh lợi khí có thể trường tồn với vũ trụ, sẽ không mục nát, uy lực lại càng vô cùng khủng khiếp!
Mỗi cường giả cấp Bất Hủ cũng sẽ trăm cay nghìn đắng tìm kiếm nguyên liệu quý hiếm trên thế gian tự rèn cho mình một binh khí cấp Bất Hủ phù hợp với bản thân.
Mặc dù Tam hoàng tử mới chỉ cấp Hằng Tinh, nhưng hắn đã tự lập kế hoạch cho con đường phía trước của mình, khi hắn đạt tới cấp Vực Chủ liền muốn có binh khí cấp Bất Hủ.
Nếu không gặp phải cự kình độc giác Hãn Hải này hắn cũng sẽ tự mình đi mua hoặc là tìm kiếm nguyên liệu rèn binh khí cấp Bất Hủ.
Mà lần này có thể gặp được cự kình độc giác Hãn Hải trong thiên tài tranh bá hoàn toàn là niềm vui ngoài ý muốn.
Hai con cự kình độc giác Hãn Hải cấp Hoàng trung vị đỉnh phong thì bỏ đi, bọn chúng chưa mọc sừng, không đáng nhắc tới.
Nhưng con cự kình mọc sừng kia, hắn nhất định phải có.
Cho nên mới có cảnh tượng vây đánh như thế này!
Quý Thiên Cuồng nghe lời nói của Tam hoàng tử, sắc mặt không vui.
Mặc dù hắn là người của vương tộc Quý thị, một trong tám vương tộc lớn, khi đối mặt với lời nói của Tam hoàng tử cũng không thể không thận trọng cư xử.
Ân tình của người đó hắn có thể không cần, nhưng từ chối lời thỉnh cầu của Tam hoàng tử chẳng khác nào trở mặt với Tam hoàng tử.
Vương tộc Quý thị vẫn suy yếu đến nay mới khôi phục được ít thực lực, trăm ngàn lần không được đắc tội Tam hoàng tử.
Còn nếu nhận được ân tình của người đó, đấy chính là chuyện rất tốt đối với vương tộc Quý thị.
Rất nhiều suy nghĩ xoay chuyển trong đầu hắn, Quý Thiên Cuồng gật đầu với đám người Quý Ngọc Khiết, sau đó phóng lên phía trước.
“Cẩn thận chút!”
Vừa nãy Quý Thiên Cuồng đã thấy được sức mạnh của cự kình độc giác Hãn Hải, tất nhiên sẽ không để cho người gia tộc mình mạo hiểm, hét lớn nhắc nhở một tiếng, nhân tiện truyền âm nói: “Nếu không địch lại, hãy giả vờ bị thương nặng, không cần lại gần hơn.”
“Vâng!” Đôi mắt đám người Quý Ngọc Khiết hiện ra vẻ khác lạ, truyền âm đáp lại.
Có đám người Quý Thiên Cuồng tham gia chiến đấu, đám người Tam hoàng tử mơ hồ đánh ngang sức với cự kình độc giác Hãn Hải.
Nhưng thân thể cự kình độc giác Hãn Hải hết sức khủng khiếp, công kích của mọi người rơi phía trên, tuy nhiên chỉ có thể để lại vết thương mờ nhạt, không thể gây ra vết thương nặng.
Sau một thời gian, hai bên rơi vào thế giằng co.
“Hình như Tam hoàng tử rất coi trọng cự kình độc giác Hãn Hải một sừng!” Viên Cổn Cổn nói trong đầu Vương Đằng.
“A?” Vương Đằng thấy mùi ngon, định tới thời phút cuối cùng trộm điểm tích lũy, đột nhiên nghe được lời của Viên Cổn Cổn, không khỏi sửng sốt.
Ngay sau đó hắn kịp phản ứng, nhớ lại con cự kình độc giác Hãn Hải một sừng kia có điểm kỳ lạ, khó trách đám người Tam hoàng tử ra sức như vậy.
“Không ngờ còn có bảo bối.” Ánh mắt Vương Đằng kinh ngạc đánh giá con cự kình độc giác Hãn Hải một sừng, lẩm bẩm.
“Nếu như ngươi có thể lấy được cái sừng kia, chờ thành tựu luyện tạo sư của ngươi lên tới cấp Tôn thì có thể dùng nó để rèn ra binh khí cấp Bất Hủ.” Giọng nói của Viên Cổn Cổn có ý mê hoặc, nói.
Cảnh giới của luyện tạo sư, sau cấp Tông sư chính là cấp Tôn, cột mốc đó là có thể rèn ra binh khí cấp Bất Hủ!