Viên Cổn Cổn và Vương Đằng đều giống nhau, là Tông sư luyện tạo, đối với những luyện tạo sư như bọn họ mà nói, gặp được nguyên liệu rèn tốt hết sức khó, tất nhiên không thể bỏ qua.
Huống chi rèn ra một binh khí cấp Bất Hủ cũng là chuyện bọn họ tha thiết mơ ước.
Ánh mắt Vương Đằng lóe lên, trong lòng xúc động.
Binh khí cấp Bất Hủ, hắn cũng muốn.
“Đối phương là Tam hoàng tử, giật đồ của hắn e rằng không tốt lắm.” Vương Đằng sờ sờ cằm nói.
“Ngươi và hắn hình như cũng không hòa hợp gì mà.” Viên Cổn Cổn đã nhận ra ý nghĩ của Vương Đằng, thấy hắn còn ở đó làm bộ làm tịch, không khỏi liếc mắt, nói.
“Nghe lời của ngươi đi, trước kia nhiều lắm chỉ là có hơi va chạm nhỏ mà thôi. Bây giờ nếu đoạt đồ của hắn, e rằng hắn sẽ liều mạng với ta.” Vương Đằng nói.
“Vậy thì phải xem chính ngươi rồi.” Viên Cổn Cổn mặc kệ hắn.
“Haiz, thôi, có cái gọi là bảo vật phải ở với người có đức. Ta thấy bộ dạng tam hoàng tử yếu đuối, cho dù nhận được cái sừng kia chắc cũng không giữ được, chi bằng ta lấy thay cho hắn đi.” Vương Đằng lắc đầu, thở dài nói.
Viên Cổn Cổn: →_→
Dáng vẻ Tam hoàng tử yếu đuối?
Sao nó không nhìn thấy vậy.
Người này đúng là vô liêm sỉ, giật đồ còn muốn tìm cớ cho bằng được.
Vương Đằng quyết định đoạt bảo bối của Tam hoàng tử, a... không đúng, là quyết định giúp cho bảo vật về tay người có đức.
Tam hoàng tử gì gì đó, quan hệ của bọn họ tốt lắm sao?
Chỉ có điều ba con cự kình độc giác Hãn Hải hình như hơi khó nhằn. Hai con nhỏ hơn còn ổn, chủ yếu là con lớn, ít nhất là tồn tại cấp Hoàng thượng vị lục giai, mạnh hơn cự quái Lôi Đình.
Cự quái Lôi Đình có thiên phú dị bẩm, có huyết mạch cổ xưa mỏng manh, lại là tinh thú hệ Lôi, thực lực tất nhiên rất mạnh.
Mà con cự kình độc giác Hãn Hải cũng không phải tầm thường, loại tinh thú trong biển sâu này cực kỳ hiếm thấy, thiên phú lại càng đáng sợ, nhìn nó thao túng công kích nước biển giống như là chủ nhân của đại dương, nước biển khắp nơi đều nghe theo sự điều khiển của nó.
Nhìn lúc lâu, sắc mặt Vương Đằng dần dần kỳ quái: “Mấy người này đều làm ra vẻ, căn bản không dùng ra thực lực chân chính.”
“Lại chẳng phải là vì mình, bọn họ ngại măt mũi của Tam hoàng tử, không thể không hỗ trợ, làm sao có thể dốc toàn lực được.” Viên Cổn Cổn nói.
“Tam hoàng tử kia chắc là không vui.” Vương Đằng lắc đầu.
Đều là người tinh anh, Tam hoàng tử sẽ nhìn bọn họ xao nhãng như vậy sao?
Rõ ràng là không thể.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Vương Đằng. Mọi người vây đánh lúc lâu mà vẫn không thể đánh chết ba con cự kình độc giác Hãn Hải, sắc mặt Tam hoàng tử lạnh như băng, quét mắt nhìn mọi người, thản nhiên nói: “Các vị cảm thấy ân tình của bổn hoàng tử lấy dễ như vậy sao?”
Võ giả các đại vương tộc hơi tái, lén liếc mắt nhìn nhau.
“A ha ha ha, kết thúc thăm dò, đến lúc thật sự ra tay rồi.” Một võ giả vương tộc Cơ Thị cười khan, nói.
“...” Mọi người im lặng.
Ngươi có thể giả tạo hơn không?
Nhưng như vậy cũng là cho mọi người một cái bậc thang. Tất cả mọi người rất bất đắc dĩ, con cự kình độc giác Hãn Hải đạt tới cấp Hoàng thượng vị này thực sự quá mạnh, bọn họ không nắm chắc có thể đánh chết nó hay không.
Nếu như miễn cưỡng, lỡ đâu bị thương quá nặng sẽ ảnh hưởng tới tranh tài kế tiếp, thế nên ai cũng không dám tùy tiện ra tay.
Bọn họ đều đang đợi người khác ra tay trước.
Nhưng bây giờ Tam hoàng tử lên tiếng, bọn họ không thể trì hoãn thêm được.
Cơ Hạo Thần liếc nhìn mọi người. Nếu hắn lên tiếng, sẽ không ai chần chờ nữa. Mắt hắn lóe lên, cầm thanh chiến kiếm trong tay.
Cũng không thấy hắn huy động chiến kiếm.
Vô số ánh kiếm từ trên mũi kiếm phát ra, tràn ngập xung quanh hắn, áo nghĩa hệ Thủy mạnh mẽ phát ra.
Mười thành viên mãn!
Đám người Tam hoàng tử, gia tộc Pylax, vương tộc Hạ Hầu lao nhao nhìn, mắt nhìn chăm chú.
Lĩnh ngộ áo nghĩa đến mười thành viên mãn là chuyện cực kỳ khó!
Đại đa số võ giả dù lĩnh ngộ qua lĩnh vực đều chưa chắc có thể lĩnh ngộ áo nghĩa tới mười thành viên mãn.
Không ngờ Cơ Hạo Thần lại có thể lĩnh ngộ áo nghĩa hệ Thủy tới mười thành viên mãn.
“Xem ra vị thiên tài vương tộc Cơ Thị này có khả năng lĩnh ngộ vô cùng cao!” Vương Đằng ở phía xa sờ cằm, hơi kinh ngạc.
Hắn cũng đã lĩnh ngộ nhiều loại áo nghĩa tới mười thành viên mãn, nhưng cũng chính bởi như thế mới biết lĩnh ngộ mười thành viên mãn có biết bao nhiêu khó khăn.
“Nhưng vẫn kém xa ta.” Vương Đằng tự luyến thì thào lẩm bẩm.
Trên nền tảng giao lưu của vũ trụ hư cấu, không ít võ giả nữ bỗng hét ầm lên, nhìn thiên tài vương tộc Cơ Thị kia, cảm xúc kích động.
“A, là Cơ Hạo Thần!”
“Cơ Hạo Thần ra tay.”
“Cơ Hạo Thần rất đẹp trai!”
“Ta muốn sinh con cho Cơ Hạo Thần.”
“Nhưng so với Vương Đằng, hắn vẫn kém một chút.”
“Nếu Cơ Hạo Thần và Vương Đằng ở chung một chỗ thì thật tốt.”
“?”
“Ngươi không đúng lắm!”
...
Cơ Hạo Thần chính là thiên tài xếp hạng thứ sáu của vương tộc Cơ Thị, thực lực rất mạnh, được biết là hắn đã từng săn giết không ít hơn mười con tinh thú hải dương cấp Hoàng trung vị đỉnh phong.
Rất nhiều người vô cùng coi trọng thiên tài vương tộc Cơ Thị, thế nên có không ít người chú ý.
Huống chi Cơ Hạo Thần này lớn lên cũng rất tuấn tú, mặc dù kém hơn Vương Đằng chỉ một chút xíu, nhưng quả thực cực kỳ xuất chúng.
Lớn lên chính là một thiên tài!
Rất nhiều võ giả nữ thích loại đàn ông như Cơ Hạo Thần, hô hào muốn sinh con cho hắn ở trên nền tảng giao lưu của vũ trụ hư cấu.
Giờ phút này Cơ Hạo Thần động thủ, ánh kiếm cuốn theo lực áo nghĩa mười thành viên mãn, ầm ầm chém ra, rơi vào phía trên thân thể to lớn của cự kình độc giác Hãn Hải.
Vết kiếm chi chít đan xen khắp nơi lập tức hiện lên ở trên lưng, máu màu lam bắn ra tán loạn.
Grào!
Cự kình độc giác Hãn Hải bị đau, miệng khổng lồ mở ra, phát ra một tiếng rống giận dữ đinh tai nhức óc.
Toàn thân Strych của gia tộc Pylax chìm trong một loại... hỏa diễm màu lục kỳ lạ, không sai, chính là hỏa diễm màu lục.