Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1978 - Chương 1978. Không Thấy Vương Đằng!

Chương 1978. Không thấy Vương Đằng!
Chương 1978. Không thấy Vương Đằng!

Ngọn lửa kia quấn quanh ở trên thân hình to lớn của hắn, rồi sau đó tạo thành văn lộ hỏa diễm màu lục, bao trùm ở bên ngoài thân thể.

Ầm!

Hắn đánh ra hai quyền, nguyên lực ngưng tụ thành quyền ấn, ầm ầm rơi vào bên trái đầu cự kình độc giác Hãn Hải.

Tiếng gầm rú cực lớn vang lên.

Thân thể to lớn của cự kình độc giác Hãn Hải giống như bị một thanh cự chùy bắn phá, đầu khổng lồ lập tức nghiêng về phía bên trái.

Có thể thấy một quyền vừa rồi của Strych uy lực lớn tới cỡ nào!

Vóc người gã võ giả thiên tài của Vương tộc Hạ Hầu cao to hơn Strych, một đầu tóc dài màu đen xõa ra, tựa như người hoang dã bình thường, hai tay hắn cầm một thanh Chiến Phủ khổng lồ hung hăng chém ra.

Ầm!

Một búa này cực kỳ đáng sợ, Chiến Phủ kia lập tức chém vào chính giữa thân thể cự kình độc giác Hãn Hải, ghim vào hơn phân nửa, máu thịt cũng đảo một vòng rồi tuôn ra ngoài.

Một lượng máu lớn bắn vào trong nước biển.

Grào!

Cự kình độc giác Hãn Hải điên cuồng giãy dụa thân thể, khuấy nước biển tạo thành dòng nước xiết đáng sợ, không ai có thể nhích tới gần.

Võ giả của vương tộc Hạ Hầu vừa mới bị cự kình độc giác Hãn Hải dùng đuôi đánh trúng, cả đám đều bị thương không nhẹ, duy chỉ có Hạ Hầu Tuân cứng rắn chịu đựng lần đánh đó, lại còn giữ được sức chiến đấu cực kỳ mạnh mẽ.

Lúc này, cơ thể cự kình độc giác Hãn Hải vung vẩy, hắn đạp hai chân lên người nó một cái, thuận tiện rút Chiến Phủ ra, lách mình né tránh dòng nước xiết xung quanh, chạy ra khỏi phạm vi công kinh của cự kình độc giác Hãn Hải.

“Hô!”

Một đòn thành công, vị võ giả thiên tài này của vương tộc Hạ Hầu thở phào nhẹ nhõm.

Cùng lúc đó, Tam hoàng tử cũng không nhàn rỗi, hắn thấy mọi người rốt cuộc cũng đều tự thi triển công kích mạnh mẽ ra rồi, ánh mắt cũng lập tức ngưng tụ, trong tay xuất hiện một thanh chiến kiếm phát ra dao động kỳ dị.

Nếu có người cẩn thận quan sát, ngay lập tức sẽ phát hiện chiến kiếm này chính là chiến kiếm cấp Giới Chủ, sắc bén dị thường!

Cùng với sự xuất hiện của chiến kiếm, ánh sáng màu vàng kim của thanh kiếm đột ngột sáng chói, ở nơi đáy biển u ám này lộ ra vẻ cực kỳ chói mắt.

“Đây là... Lực lượng lĩnh vực!” Ánh mắt Cơ Hạo Thần ngưng tụ, trong lòng khiếp sợ.

Đám người Hạ Hầu Tuân, Strych cũng rất kinh ngạc, ánh mắt đều rơi trên người Tam hoàng tử, trong mắt như có điều suy nghĩ.

“Tam hoàng tử cũng nắm giữ lĩnh vực ư, không biết đạt tới cấp mấy rồi?” Vương Đằng nhìn cuộc chiến phía trước, thầm suy nghĩ nói.

Lúc tâm tư của mọi người đang suy nghĩ khác nhau, xung quanh Tam hoàng tử phát ra vô số ánh kiếm màu vàng, giống như tạo thành một khu vực chỉ có kiếm.

Từ trường vô lực vờn quanh thân Tam hoàng tử!

Hào quang màu vàng phụ trợ làm hắn giống như một vị Thần minh cao quý không thể xâm phạm.

Hào quang Đế tử quá mạnh mẽ, thậm chí rất nhiều người không để ý những đệ tử hoàng thất mà khi Tam hoàng tử bộc phát ra khí thế như vậy đều cảm thấy khiếp sợ.

Vị Tam hoàng tử này tuyệt đối là một thiên tài!

Cho dù không bằng Đế tử cũng không thể nào làm cho người ta khinh thường tài năng ngút trời của hắn.

Ầm!

Tam hoàng tử chém ra, lĩnh vực ánh kiếm màu vàng trong nháy mắt lan tràn ra, bao phủ cự kình độc giác Hãn Hải.

Vô số ánh kiếm màu vàng chém tới từ bốn phương tám hướng, toàn bộ rơi trên người cự kình độc giác Hãn Hải.

Hào quang màu vàng bao phủ tất cả.

Tiếng ầm vang kịch liệt vang dội trong biển sâu, dư ba nguyên lực khủng khiếp hoàn toàn khuấy đục nước biển, làm cho không ai có thể nhìn thất bất kỳ vật gì.

Đám người Cơ Hạo Thần, Hạ Hầu Tuân không thể không lùi về sau, không thể nhích tới gần dòng nước chảy xiết phía trước.

Chuyện kể thì rất dài dòng nhưng sự thật chỉ diễn ra trong mấy giây ngắn ngủi, công kích của mọi người liên tiếp nã vào cự kình độc giác Hãn Hải.

Đám người Tam hoàng tử chăm chú nhìn khu vực phía trước.

Mọi người xem thi đấu cũng nín thở, nhìn màn hình tiếp sóng chằm chằm.

Một đòn kia của Tam hoàng tử có thể đánh chết cự kình độc giác Hãn Hải không?

Grào!

Khi lòng mọi người dâng lên sự nghi ngờ, một tiếng gầm tức giận truyền ra lần nữa, chấn động tinh thần khuếch tán tứ phương, nước biển bị dao động tạo ra một vòng sóng gợn mắt thường có thể thấy, cuối cùng đánh thẳng vào từng võ giả.

“Không tốt!”

Đám người Cơ Hạo Thần xanh mặt, vội vàng dùng tinh thần của bản thân ngăn cản chấn động tinh thần, đồng thời thối lui.

Đôi mắt Tam hoàng tử hiện ra vẻ không cam lòng, nhưng cũng không thể không rút lui.

Dù vậy, tinh thần của bọn họ vẫn bị chấn động, đầu đau như muốn nứt ra, sắc mặt tái nhợt.

Trong hào quang màu vàng còn chưa tiêu tán hết hoàn toàn ở phía trước, có một bóng đen khổng lồ như ẩn như hiện, ở trong nước biển sôi trào.

Ầm!

Sau một giây, hào quang màu lam dữ dội nổ bắn ra khắp nơi, đánh về phía đám người Cơ Hạo Thần, Tam hoàng tử.

“Đi mau!” Cơ Hạo Thần cố nén đau đầu, quát lên với người vương tộc Cơ Thị phía sau.

Cũng không đợi nói hết câu, hắn đã dùng tốc độ nhanh nhất để nhanh chóng rời đi.

Sắc mặt những người khác cũng trắng bệch, lao nhao tránh né.

Nếu không kịp tránh né, trực tiếp hô to một tiếng nhận thua, đã hóa thành vệt sáng rồi biến mất trong nước biển sâu.

Đám người gia tộc Pylax, vương tộc Hạ Hầu cũng không khác, đối mặt với hào quang màu lam kia, bọn họ cảm thấy vô lực, không dám chống đỡ chính diện.

Tam hoàng tử chạy trốn nhanh nhất. Hắn vừa nhìn thấy hào quang màu lam đã lắc mình chạy trước.

Nhưng thật không may, hào quang màu lam vẫn đánh tới hắn, phạm vi chấn động khổng lồ cực kỳ rộng lớn, hắn không tránh thoát, thân thể nhận lấy chấn động, nguyên lực phòng hộ bên ngoài thân vỡ tan tành, máu tươi phun ra.

Sau đó ánh sáng màu lam không ngừng đuổi theo Tam hoàng tử. Đôi mắt hắn co lại, sắc mặt xanh mét, chỉ có thể bỏ cuộc rời đi.

Mọi người thấy vậy trợn mắt há hốc mồm.

Không ngờ cuộc chiến này lại kết thúc như vậy.

Thiên tài các đại vương tộc bị đánh cho tan tành, rất nhiều người rời khỏi vòng đấu loại trực tiếp, Tam hoàng tử lại càng trực tiếp bị loại!

Hết chương 1978.
Bình Luận (0)
Comment