Cự kình độc giác Hãn Hải quả thực mạnh quá mức!
Ước chừng qua vài chục giây sau, ánh sáng màu lam mới từ từ biến mất, lộ ra thân thể cao lớn của cự kình độc giác Hãn Hải.
Thân thể kia máu tươi đầm đìa, khắp nơi đều là vết thương, nhưng không hề ảnh hưởng tới sự hung hãn của nó, ngược lại khiến cho nó hung ác thêm.
Bây giờ mọi người mới cảm nhận được cái gì là bá chủ biển xanh!
Rất nhiều người chỉ nhìn cự kình độc giác Hãn Hải một lần đã cảm thấy da đầu tê dại.
Tinh thú cấp Hoàng thượng vị đúng là không dễ chọc vào!
Lúc này mọi người mới biết Vương Đằng có thể đánh bại cự quái Lôi Đình rốt cuộc là khó khăn tới mức nào.
Đám người Cơ Hạo Thần xuất hiện cách xa mấy chục ngàn mét mới dám dừng lại, nhìn về phía sau, trong mắt vẫn là sự sợ hãi.
Con cự kình độc giác Hãn Hải này đúng là không chọc được!
Cho dù bọn họ có ở lại, không thực sự dùng thủ đoạn cuối cùng cũng tự thấy không phải là đối thủ của cự kình độc giác Hãn Hải.
“Hạo Thần, bây giờ chúng ta làm gì tiếp?” Có mấy võ giả vương tộc Cơ Thị chưa bị loại tiến tới cạnh Cơ Hạo Thần, hỏi.
“Còn phải hỏi sao, chuồn thôi chuồn thôi, cơ bản là đánh không lại.” Cơ Hạo Thần khoát tay áo, dứt khoát chọn rời đi.
Bọn họ đi chọc vào con cự kình độc giác Hãn Hải này hoàn toàn là bới vì Tam hoàng tử. Bây giờ Tam hoàng tử người ta cũng bị loại rồi, kẻ ngu mới đi chọc nó tiếp.
Đám người Cơ Hạo Thần rời đi, võ giả vương tộc Hạ Hầu nhìn cự kình độc giác Hãn Hải phía trước, hình như có phần không cam lòng, ánh mắt của bọn họ đặc biệt lưỡng lựu một lát.
“Thôi!” Cuối cùng Hạ Hầu Tuân thở dài một tiếng, lựa chọn rời đi.
Mà lúc này, cự kình độc giác Hãn Hải đã từ từ chao đảo đi xa, hai con cự kình độc giác Hãn Hải nhỏ hơn một chút vẫn chưa chết, nhưng bị thương rất nặng, bám vào bên cạnh nó, cũng theo chân rời đi.
Hai người Strych gia tộc Pylax và Langdon dừng lại chốc lát, cho đến khi bóng dáng cự kình độc giác Hãn Hải biến mất khỏi tầm mắt, bọn họ mới xoay người rời đi.
Cự kình độc giác Hãn Hải quá mạnh mẽ, bọn họ không nắm chắc, chỉ có thể buông tha cho nó.
Trận săn giết này đã kết thúc, mọi người mới chậm chạp trao đổi trên vũ trụ hư cấu, bùng nổ ra một trận nghị luận kịch liệt.
“Cự kình độc giác Hãn Hải thật sự là quá mạnh mẽ, nhiều võ giả thiên tài liên thủ như vậy cũng đều không thể giữ được bọn chúng.”
“Đúng vậy, không nghĩ tới dưới biển sâu lại có tồn tại chủng loại mạnh mẽ như vậy, so với Tinh Không Cự Thú cũng không kém bao nhiêu chứ?”
“Ngay từ đầu nghe nói tới danh tiếng của cự kình độc giác Hãn Hải, ta còn không có cảm giác gì, nhưng nhìn vào cuộc chiến đấu mới vừa rồi kia, coi như là trực tiếp hiểu rõ sự mạnh mẽ của nó, sau này đi ra ngoài cũng có tư cách ba hoa khoác lác rồi.”
“Đáng tiếc, cả vị Tam hoàng tử kia cũng bị loại!”
“Đợi một chút, các ngươi không phát hiện ra thiếu người sao?”
“Thiếu người, người nào?”
“Vương Đằng!”
“Đúng vậy, hắn không phải luôn luôn ở bên cạnh sao? Lúc này lại chạy đi đâu rồi?”
“Không thấy!”
“Không thấy thật!”
“Ai nhìn thấy Vương Đằng nhà ta không, hắn lạc đường rồi!”
“Thấy thì kêu một tiếng, ta tới dẫn hắn về nhà.”
“Nói xem vì sao vẫn chỉ có hình ảnh cự kình độc giác Hãn Hải vậy, muốn chúng ta xem thế giới động vật biển sao?”
“Khó khăn lắm mới gặp một tinh thú hải dương mạnh như thế, nếu là ta cũng sẽ cho nó xuất hiện nhiều một chút.”
...
Khu chờ dự thi, Tam hoàng tử bị đưa ra ngoài, sắc mặc cực kỳ khó coi, giống như người nào thiếu nợ hắn mấy chục tỷ đồng Vũ Trụ.
Ánh mắt của hắn trực tiếp rơi vào hình ảnh cự kình độc giác Hãn Hải, trong mắt xẹt qua vẻ không cam lòng.
Không ngờ con cự kình độc giác Hãn Hải lại mạnh đến như vậy!
Vương Đằng ngẩng đầu nhìn, trước mắt hắn là một vách thịt màu đỏ thẫm dính đầy vật thể nhớp nháp, trông có hơi ghê ghê.
Bên dưới là bể nước xanh lá đang sủi đầy bọt khí với rất nhiều xác của tinh thú trong biển trôi nổi, thi thoảng chìm xuống rồi lại nổi lên, có vài cái thì đã tiêu biến mất...
Lúc này, hắn đang đứng trên một chiếc mai rùa trống không, cơ thể nó chắc đã ngoẻo từ lâu, chỉ còn phần vỏ là chưa bị tiêu hóa ăn mòn nên còn lại.
Đánh giá cảnh tượng trước mắt xong, Vương Đằng thốt lên lời khen thưởng.
“Xịn quá, dạ dày của con cự kình độc giác Hãn Hải này to vãi.”
Ở đây không có người khác nên hắn luôn thành ra tiếng.
“Ngươi cũng rảnh quá đó, rõ ràng có đầy cách để tiêu diệt con cự kình độc giác Hãn Hải này mà không cần chui vào bụng nó.” Giọng nói của Viên Cổn Cổn văng vẳng trong đầu Vương Đằng, dù không hiện thân nhưng nó vẫn có thể nhìn hết được tình hình xung quanh, cũng có hơi ngạc nhiên đánh giá mọi thứ.
Chui vào bụng của cự kình độc giác Hãn Hải, kể cũng là trải nghiệm mới lạ đó.
“Nếu có thể tiêu diệt nó bằng cách tốn ít sức nhất thì tội gì phải tốn công tốn sức làm gì.” Vương Đằng thản nhiên nói: “Với lại, khoảng cách của ta và hạng nhất không nhỏ, kế tiếp e là sẽ phải săn một lượng lớn tinh thú, đương nhiên không thể lãng phí nguyên lực rồi.”
“Được rồi, ngươi đúng hết.” Viên Cổn Cổn có hơi kinh ngạc, không ngờ Vương Đằng suy nghĩ sâu xa đến thế, ngạc nhiên nói: “Ngươi còn định tranh giành hạng một ở vùng cấm số 1 nữa hả, Đế tử kia khác với các võ giả thiên tài lắm, hắn không phải người dễ dàng vượt qua đâu.”
“Dù sao cũng phải thử mới biết.” Vương Đằng bình tĩnh nói.
Trong mắt người khác, Đế tử là ngọn núi không thể vượt qua, nhưng đối với hắn thì đó cũng chỉ là một võ giả có thiên phú tốt hơn mà thôi.
Thậm chí còn có thể là công cụ để cạo lông cừu cực kỳ béo bở nữa!
Hiện tại, hắn chưa tiêu diệt con cự kình độc giác Hãn Hải này vội, trong cuộc chiến vừa nãy, trên người bát đại vương tộc và tam hoàng tử rơi rớt không ít bong bóng thuộc tính, trước khi chui vào bụng kình độc giác Hãn Hải thì hắn đã kịp lụm hết, chỉ chưa kiểm kê thôi.
Nói tóm lại là thu hoạch không tệ lắm.