Con cá mập nguyên lực này có trạng thái mờ mờ, như vô hình ở trong nước, hơn nữa lại không có dao động nguyên lực nào truyền ra, chỉ lóe lên ở trong nước rồi biến mất không thấy.
Vương Đằng lấy làm giật mình, vội vàng vận dụng niệm lực tinh thần, hóa thành từng sợi tơ tỏa ra bốn phía.
Chỉ cần chạm vào là sẽ bị hắn phát hiện.
Đây là kỹ năng độc nhất vô nhị của Sát Hải ma hổ sa, có thể nói là vô cùng mạnh mẽ và quỷ quái khó lường trong biển cả.
Nhưng bất hạnh đụng phải Vương Đằng, một tên biến thái có tinh thần lực mạnh đến quá thể.
Có bảy con cá mập nguyên lực cả thảy, chúng bơi với tốc độ cực nhanh ở trong nước, thoắt cái đã tiến vào phạm vi bao phủ của sợi tơ tinh thần lực của Vương Đằng, bị hắn phát hiện.
“Thú vị đấy!” Ánh mắt Vương Đằng lóe lên, hắn đứng tại chỗ, giáng từng quyền xuống tạo thành những sóng nước vô song, chuẩn xác va đập vào cơ thể của bảy con cá mập nguyên lực.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!...
Nhưng vào lúc mà hắn cho rằng mọi thứ đã êm xuôi thì bảy con cá mập nguyên lực đồng loạt nổ tung, bùng nên sóng xung kích khủng khiếp quét qua.
Vương Đằng kinh hãi, cảm nhận được uy lực bạo phát kinh người từ đám cá mập nguyên lực kia, hắn không dám chần chừ, lập tức Không Thiểm tránh né, xuất hiện ở cách đó mấy ngàn mét.
Vụ nổ nhấn chìm chỗ hắn vừa đứng ban nãy, nguyên lực khủng khiếp quét sạch bốn phía, khiến người ta kinh hãi.
Vương Đằng nhíu mày, không ngờ cá mập nguyên lực này còn có thể gây nổ tung, nếu hắn không tránh kịp thời thì e đã bị thương rồi.
Sau đó ánh mắt hắn đảo qua, phát hiện bảy con Sát Hải ma hổ sa đã cật lực bỏ trốn nhân lúc hắn bị cá mập nguyên lực quấn chân
Thoắt cái đã xa cả mười ngàn mét rồi.
Đương nhiên đời nào hắn để cho chúng thoát, lần thứ hai Không Thiểm, khi xuất hiện lại đã xuất hiện trên tấm lưng trơn tuột của một con Sát Hải ma hổ sa, một quyền giáng ầm ầm xuống.
Uỳnh!
Một con Sát Hải ma hổ sa nữa tử vong tại chỗ!
Không đến thời gian mười lăm nhịp thở, tất cả bảy con Sát Hải ma hổ sa còn lại đã bị Vương Đăng tiêu diệt, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta phải tặc lưỡi.
Chỉ trong phút chốc mà điểm của Vương Đằng đã tăng lên vèo vèo, từ hạng chín lên hạng tám, rồi tăng lên hạng bảy, nhưng chưa chịu dừng lại, mãi cho đến khi vượt qua hạng sáu, hạng năm, hạng bốn, rồi hạng ba, cuối cùng đến hạng hai mới từ từ chậm lại!
Tăng liền tù tì tám bậc liền, đuổi sát nút Đế tử!
Điều đó khiến tất cả mọi người phải ngỡ ngàng, suýt thì rớt cả hàm.
Tăng thế này thì nhanh quá!
Từ hạng chín lên hạng hai, vượt một lèo hơn trăm ngàn điểm, đối với tất cả võ giả dự thi thì đó là một khoảng cách khó có thể vượt qua.
Nhưng với Vương Đằng thì có vẻ quá đối dễ dàng, dễ dàng đến mức khiến người ta khó lòng tin nổi.
“Chuyện gì thế này? Thứ hạng của Vương Đằng sao đã lên hạng hai rồi!” Đám người Strych của gia tộc Pylax kinh hãi nói.
“Xếp thứ hai, chỉ cách Đế tử ba mươi nghìn điểm, cao hơn Timothy của gia tộc Callandish vốn xếp thứ hai hẳn hai mươi ngàn điểm!” Giọng nói của Langdon xúc động, nhìn điểm số trên bảng thứ hạng mà khó tin nói.
“Chết tiệt, tên kia thực sự có được thực lực như thế ư?” Strych cắn răng, ánh mắt lộ vẻ không cam lòng, nói: “Không, ta không tin, cho dù vòng thi này kém chút điểm thì đã sao, vòng kế tiếp, ta nhất định phải cho hắn biết sự lợi hại của gia tộc Pylax chúng ta.”
Trận đấu chỉ còn lại một ngày rưỡi, với điểm số của Vương Đằng hiện giờ, Strych tự biết không đuổi kịp, nên hắn gửi gắm hy vọng vào trận chiến lôi đài ở vòng tiếp theo.
Chung quy, vòng đấu loại trực tiếp cũng không phải lôi đài chiến, không phải cuộc tỷ thí một chọi một giữa hai võ giả, khó mà đánh giá được độ mạnh yếu của đôi bên.
Một phía khác, mấy người Quý Thiên Cuồng của vương tộc Quý thị cũng thấy xếp hạng điểm của Vương Đằng, vẻ mặt lập tức cứng đờ.
Trước đó họ còn ngứa mắt với Vương Đằng, cảm thấy mất hai mươi mấy ngày hắn mới chen chân vào top 10, đoán chừng tư chất không đủ, chung quy không thể so sánh với họ.
Nhưng hiện giờ, khi Vương Đằng lập tức vượt qua bọn họ, đạt tới vị trí mà họ phải chùn bước rút lui.
Biểu cảm trên mặt Quý Thiên Cuồng thay đổi liên tục, ê chề vô cùng.
“Bị vượt qua rồi!” Timothy là thiên tài của gia tộc Callandish nên có quen biết Vương Đằng, lúc này khi thấy mình bị vượt qua thì trong mắt không khỏi lóe sáng, chẳng những không thẹn quá hóa giận mà càng thêm tò mò với thực lực của Vương Đằng.
“Ấy, là Vương Đằng!” Cơ Hạo Thần của vương tộc Cơ Thị kinh ngạc nói: “Vèo cái lên hạng hai rồi, hắn làm cái gì vậy, không phải lại giết tinh thú cấp Hoàng thượng vị đó chứ?”
“Vương Đằng!” Đôi mắt Hạ Hầu Tuân của vương tộc Hạ Hầu chợt lóe lên, trong lòng cuồn cuộn sóng trào, có hơi không thể bình tĩnh.
Tên này lại nổi lên rồi!
Trước khi trận đấu bắt đầu, quân đội dàn cảnh lớn như thế, đương nhiên hắn cũng để ý tới.
Song hắn không chú ý nhiều lắm, thiên tài tranh bá chú trọng thực lực, giai đoạn đầu làm thế cũng vô dụng, cuối cùng phải giao chiến mới biết được.
Nhưng giờ xem ra, thực lực của đối phương quả thực rất mạnh!
Hy vọng có thể chạm trán ở vòng thi tiếp theo!
Ánh mắt Hạ Hầu Tuân bộc lộ chiến ý.
“Tên thứ hai, thiên tài của quân đội kia!” Sawyer của gia tộc Rogrides nhìn thứ hạng điểm với vẻ mặt biến ảo.
“Vương Đằng ơi là Vương Đằng, ngươi thật khiến người ta không lường được.” Nhị hoàng tử vốn xếp thứ ba, lúc này bị đẩy xuống hạng bốn, hắn không khỏi lắc đầu, cảm thấy mình đã xem thường Vương Đằng.
Tại khu chờ thi, sắc mặt của tam hoàng tử thì càng khó coi, hắn thấy Vương Đằng vượt qua thứ hạng ban đầu rồi lên thẳng vị trí thứ hai, khiến hắn có cảm giác mình bị giẫm ở dưới chân, nội tâm không chịu nổi.
Chủ yếu là vì trước đó hắn từng có xích mích với Vương Đằng, hắn cũng chỉ thấy Vương Đằng là một võ giả có thiên phú nhỉnh hơn chút xíu thôi, chỉ cần hắn cất tiếng là có thể tùy ý sử dụng.