Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1982 - Chương 1982. Thứ Hạng Tăng Vọt, Đuổi Sát Đế Tử!

Chương 1982. Thứ hạng tăng vọt, đuổi sát Đế tử!
Chương 1982. Thứ hạng tăng vọt, đuổi sát Đế tử!

Tam hoàng tử nhìn Vương Đằng xuất hiện trên lưng cự kình độc giác Hãn Hải mà mặt lúc trắng lúc xanh, sau đó dần âm u xuống.

Tên Vương Đằng trước nay không lọt vào mắt hắn ấy, rõ ràng đang có xu thế đứng trên đầu hắn, thậm chí là giẫm lên thanh danh của hắn.

Chắc hẳn đang có rất nhiều người so sánh hắn và Vương Đằng.

So với kết quả mà Vương Đằng có được, thì sự thất bại của họ lúc trước nhất định là vô cùng nực cười.

“Được lắm!” Tam hoàng tử nghĩ tới đây thì hai tay không khỏi siết chặt, hàn quang lóe lên trong mắt, hai chữ này rít lên qua kẽ răng hắn.

Nãy mới rất nhiều người còn đang nghĩ Vương Đằng đi đâu mà tự dưng biến mất tăm không thấy nữa, khiến cho người ta bất ngờ.

Vậy mà không lâu sau, hắn đã dùng cách này để xuất hiện trước mặt mọi người.

Con cự kình độc giác Hãn Hải vô cùng hùng mạnh khiến cả tam hoàng tử tập hợp với thiên tài của các đại vương tộc cùng không làm gì được này lại bị một mình Vương Đằng giải quyết.

Tuy võ giả thiên tài của tám đại vương tộc chưa hắn đã dốc toàn lực.

Vì hãy còn lượt thi đấu tiếp theo, họ sẽ không vì tam hoàng tử mà để bộc lộ hết thực lực của mình.

Nhưng Vương Đằng cũng không để lộ thực lực của mình mà vẫn diệt gọn được cự kình độc giác Hãn Hải đấy thôi.

Mà quan trọng nhất là từ đầu chí cuối mọi người chỉ thấy một luồng hào quang tim, chứ không hề biết hắn dùng chiến kỹ nào để giết cự kình độc giác Hãn Hải.

Việc này khiến mọi người không thể đưa ra phán đoán trực quan về thực lực của Vương Đằng.

Tại vùng cấm số 1, bên trong biển sâu, Vương Đằng đứng trên lưng cự kình độc giác Hãn Hải, mệt vết thương rất lớn xuất hiện dưới chân hắn, một lượng máu lớn chảy xuôi xuống.

Chính vết thương xuyên thủng tim của cự kình độc giác Hãn Hải đã lấy đi tính mạng nó.

Hắn nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng xử lý được con cự kình độc giác Hãn Hải này, quá trình thuận lợi hơn hắn tưởng.

Từ khi hắn chui vào mồm nó đến khi thi triển ‘Lôi Đình Chiến Mâu’, con cự kình độc giác Hãn Hải này đều không phát giác ra sự hiện hữu của hắn.

Vương Đằng đã chuẩn bị sẵn cách ứng phó với tình huống ngoài ý muốn, không ngờ là không cần dùng tới.

Lúc này, hắn nhìn về phía trước, tám con cá mập to bự đã chình ình trước mắt hắn, khiến hắn thoáng kinh ngạc.

Vận may gì đây?

Vừa tiêu diệt một con cự kình độc giác Hãn Hải cấp Hoàng thượng vị thì ở đây lại tòi ra tám con cá mập đầu to này, đỡ mất công đi tìm.

Tám con cá mập đầu to này có diện mạo dữ tợn, đầu to bự, mồm đầy răng nanh lởm chởm, để hàm răng khổng lồ kia táp một táp thôi thì có khi đi luôn thắt lưng của võ giả cấp Hằng Tinh.

Cơ thể chúng được phủ một lớp lân giáp đen tuyền, ánh lên sắc kim loại, hệt như một khối kim loại cỡ bự không dễ trêu chọc.

“Đều là cấp Hoàng trung vị đỉnh phong à! Không tồi, không tồi!” Mắt Vương Đằng sáng lên.

Tám con Sát Hải ma hổ sa như bị một tồn tại khủng khiếp nào ngắm đến, cả người chúng ớn lạnh, nhất thời không dám xông lên.

Anggg!

Anggg!

Lúc này, hai con cự kình độc giác Hãn Hải bé hơn mới kịp phản ứng, chúng gào lên, trong miệng ngưng tụ ra ánh sáng xanh, tạo thành hai chùm sáng bắn về phía Vương Đằng.

Con cự kình độc giác Hãn Hải khổng lồ kia là mẹ chúng, lúc này, sự phẫn nộ trong chúng vượt trên cả nỗi sợ hãi Vương Đằng, chúng dám chủ động tấn công hắn.

“Cho mẹ con ngươi được đoàn tụ!” Ánh mắt Vương Đằng sắc lạnh, chiến kiếm trong tay ngưng tụ ra ánh kiếm kinh người, ẩn chưa mười thành áo nghĩa Thủy, chém ra.

Uỳnh!

Ánh kiếm và hai chùm sáng xanh va chạm nhau tạo thành một vụ nổ dưới biển sâu, nước chảy cuồn cuộn.

Vương Đằng lắc mình tránh sóng xung kích, sau đó xuất hiện trên lưng một con cự kình độc giác Hãn Hải, một quyền nện vào đầu nó.

Ngũ Hành quyền!

Năm loại nguyên lực xộc thẳng vào đầu óc, nổ tung tại chỗ.

Cự kình độc giác Hãn Hải chết ngay tại chỗ.

“Mạnh vãi!”

“Quyền pháp gì mà tiêu diệt tinh thú cấp Hoàng trung vị đỉnh phong chỉ bằng một quyền.”

“Không biết là gì nữa, một quyền của hắn nổ tung bên trong cơ thể của cự kình độc giác Hãn Hải, bên ngoài gần như không thể nhìn ra.”

Mọi người sững sờ không nguôi, đây là thực lực vốn có của Vương Đằng ư, một quyền đấm chết một con tinh thú cấp Hoàng trung vị đỉnh phong mạnh mẽ, thật là khó tin!

Những võ giả thiên tài khác tuy cũng có thể tiêu diệt tinh thú cấp Hoàng trung vị đỉnh phong, nhưng tuyệt đối không thể nhẹ nhàng như vậy.

Thân hình Vương Đằng lóe lên lần nữa, xuất hiện trên lưng con cự kình độc giác Hãn Hải còn lại, dùng cách thức tương tự để giết con cự kình độc giác Hãn Hải cuối cùng.

“Cùng một nhà nên đi cùng nhau, không cần cảm ơn!” Vương Đằng đứng dậy phủi tay, lẩm bẩm.

“...” Mọi người á khẩu.

Giết cả nhà nó mà còn hy vọng chúng cảm ơn.

Đúng là không biết xấu hổ.

Sau đó Vương Đằng liếc mắt nhìn về phía tám con cá mập đầu to: “Hình như bọn này tên là Sát Hải ma hổ sa, cũng là tồn tại cấp bá chủ ở biển đấy nhỉ.”

Vương Đằng không lộ ra bất kỳ sát khí nào, nhưng tám con Sát Hải ma hổ sa thì lại giống như thấy thứ gì đó cực kỳ đáng sợ, quay phắt người bỏ chạy.

Thân hình nhanh nhẹn kia nhanh như tiểu bạch long lướt trong biển rộng vậy.

“Định chạy à!” Vương Đằng cười lạnh, Không Thiểm đuổi sát theo một con Sát Hải ma hổ sa, Ngũ Hành quyền lập tức nện xuống, bùm một tiếng chết tươi.

Bảy con Sát Hải ma hổ sa khác sợ thì sợ, nhưng không ngu, biết cắm đầu chạy trốn là vô ích, thế là chúng cùng quay lại tấn công Vương Đằng.

Trong mồm chúng ngưng tụ ra ánh sáng nguyên lực có màu xanh thẫm, hình thành nên một quả cầu ánh sáng.

Vương Đằng nhíu mày, đang định cắt ngang chúng thì đã thấy mấy con Sát Hải ma hổ sa kia bắn quả cầu ánh sáng về phía hắn.

“???”

Hắn lập tức sửng sốt, nhanh vậy?

Tốc độ nhanh quá cũng không phải là tốt đâu!

Không để hắn kịp nghĩ nhiều, quả cầu ánh sáng đã biến thành một con cá mập nguyên lực giống y đúc mấy con Sát Hải ma hổ sa, nó vẫy đuôi lao về phía hắn.

Hết chương 1982.
Bình Luận (0)
Comment