Năm hạng nhất, không có thực lực, dường như không làm được nhỉ?
Xem ra, tên này là đối thủ rất khủng khiếp!
Còn có Lăng Dương Húc, cũng chú ý tới thứ hạng của Vương Đằng, trong vẻ mặt có hơi khó có thể tin.
Hắn cũng bị Vương Đằng hại thảm, rơi xuống hạng hai, cuối cùng cũng không có thể vượt qua.
Oán niệm của hắn đối với Vương Đằng không chút ít hơn Lãnh Thiên Tuyết, quyết tâm phải tìm lại trong vòng thi đấu tiếp theo.
Chỉ là khi nhìn thấy thứ hạng của Vương Đằng ở năm vùng cấm đều đạt tới hạng nhất, nội tâm hắn không khỏi dâng lên một loại cảm giác khiếp sợ cực độ.
Vương Đằng này mạnh như vậy sao?
Có thể tranh phong với Đế tử kia, thậm chí ngay cả vùng cấm số 1 cũng đoạt được hạng nhất, điều này rất bất khả tư nghị.
Nhưng mà rất nhanh đáy lòng hắn liền dâng lên một tia chiến ý trước nay chưa có.
Rất tốt!
Vương Đằng càng mạnh, dục vọng hắn muốn chân chính giao đấu với Vương Đằng càng mãnh liệt.
Vòng đấu tiếp theo, hắn nhất định sẽ không thua.
Lúc này, ngay cả trong mắt Đế tử cũng xuất hiện một tia ngạc nhiên, hắn nhìn về phía Vương Đằng bên cạnh cách đó không xa, không ngờ đối phương lại đồng thời tiến vào năm vùng cấm.
Trong đầu người này suy nghĩ cái gì?
Hắn có hơi không thể hiểu được vì sao Vương Đằng làm như vậy?
Đồng thời tiến vào năm vùng cấm, chẳng lẽ chỉ là vì thứ hạng này?
Nhưng mà thấy dáng vẻ bình thản kia của đối phương, dường như không giống là người sẽ vì thứ hạng mà làm ra loại chuyện này.
Hay là hắn còn ý đồ khác?
Giờ phút này, vô số ý tưởng xẹt qua trong đầu Đế tử, cách làm của Vương Đằng ngoài dự đoán của mọi người khiến cho đáy lòng hắn sinh gợn sóng.
Hắn đi ra đế quốc Đại Càn, gặp qua không ít thiên tài, có vài người cũng không yếu hơn hắn, thậm chí càng mạnh hơn hắn.
Nhưng mà người giống như Vương Đằng, là lần đầu tiên hắn nhìn thấy!
Chiến tinh, mười tảng đá lớn treo trên không, vô số cái tên trưng bày trên đó.
Có cái tên bình thường, trong cái tên ở con số không rõ không chút bắt mắt, có cái tên, lại giống như tinh thần chói mắt nhất trong vũ trụ nở rộ hào quang.
Những cái tên này bao gồm Đế tử, Lăng Dương Húc, Lãnh Thiên Tuyết, Gunter, Berkta, Strych, Cơ Hạo Thần v.v.....
Nhưng lúc này cái tên chói mắt nhất, không thể nghi ngờ chính là Vương Đằng.
Một người duy nhất xếp năm hạng nhất, đây quả thật là quá điên cuồng.
Rất nhiều người cảm thấy, đây có thể là một kỉ lục không ai có thể phá vỡ, được phút vào trong lịch sử.
“Người dự thi xếp top mười nghìn ở mười vùng cấm lớn tiến vào trận chiến lôi đài đợt thứ hai!”
“Trận chiến lôi đài chia làm ba vòng thi, vòng thứ nhất chọn ra top mười nghìn, vòng thứ hai chọn ra top một nghìn.”
“Hai vòng đầu tiên, người xếp top mười ở mười vùng cấm lớn, chọn thẳng! Trực tiếp tiến vào top một nghìn!”
“Cho đến vòng thứ ba, người dự thi top một nghìn tiến hành đối chiến, chọn ra top một trăm, top mười!”
“Trận chiến lôi đài vòng thứ hai, mười ngày sau mở ra!”
“Mời những người dự thi chuẩn bị sẵn sàng!”
Âm thanh từ trong hư không quanh quẩn, truyền vào trong tai từng người dự thi.
Mọi người khôi phục lại tinh thần, mới biết được trận đấu vòng thứ nhất đã hoàn toàn kết thúc, quy định thứ hạng, chân thật đáng tin.
Mà hạng nhất của Vương Đằng ở năm vùng cấm lớn cũng trở thành kết quả cuối cùng, không tồn tại bất kì vấn đề gì, được bảy học viên tinh không lớn ngầm thừa nhận.
“Vòng đấu loại trực tiếp thứ nhất rốt cục đã kết thúc, rất đặc sắc!”
“Không biết vì sao, ta đột nhiên thở dài ra một hơi, cả người đều sắp hư thoát.”
“Đây là một vòng đấu loại trực tiếp đặc sắc nhất trong trận chiến thiên tài tranh bá mà ta xem qua.”
“Lầu trên ngươi xem qua mấy trận chiến thiên tài tranh bá?”
“Một lần!”
“..... Con mẹ nó ngươi chỉ xem qua một lần, khoác lác giống như xem qua rất nhiều lần, mặt thì sao?”
“Két két két, ai chả biết làm màu, ngươi làm màu ta cũng làm màu.”
.....
Theo vòng đấu loại trực tiếp thứ nhất hạ màn, rất nhiều người không khỏi nhẹ nhàng thở ra, giống như có một loại cảm giác thoải mái bỏ được tảng đó lớn trong lòng.
Mặc dù có thời gian tu chỉnh mười ngày, nhưng dựa theo quy định của trận đấu, người dự thi tiến vào vòng tiếp theo cũng không thể rời khỏi khu chờ thi đấu.
Đây là vì để công bằng!
Rất nhiều võ giả bị thương trong vòng đấu loại trực tiếp thứ nhất, thời gian mười ngày có thể khôi phục không ít thương thế, nhưng thời gian này, cũng không thể sử dụng bất kì ngoại vật nào tiến hành trị liệu, chỉ có thể dựa vào bản thân khôi phục năng lực.
Mà nếu rời khỏi khu chờ thi đấu, không ai có thể cam đoan điều này.
Nhất là những người dự thi xuất thân thế lực lớn, bọn họ có rất nhiều biện pháp có thể khiến cho thương thế của bản thân nhanh chóng khôi phục, điều này rất không công bằng với một vài võ giả không có bối cảnh.
Cho nên mới có loại quy định này, dù sao năng lực khôi phục thân thể cũng là một tiêu chuẩn phán đoán võ giả mạnh yếu.
Trên ba đại lục vành đai, võ giả bị đào thải đang rời khỏi theo chỉ dẫn của nhân viên công tác, tâm trạng cực kỳ chán nản.
Không thể tiến vào top mười nghìn, bọn họ vô duyên với vòng đấu tiếp theo, cuộc chiến thiên tài tranh bá đối với bọn họ mà nói, đến đây đã kết thúc rồi.
Rất nhanh, mười nghìn võ giả còn lại đều tập trung ở trên đại lục vòng thứ nhất.
Vương Đằng đón ánh mắt của mọi người, tùy tiện tìm một vị trí trống trải, giống như trước khi trận đấu bắt đầu, lấy ra một bàn trà và dù che nắng, ngồi xuống nghỉ ngơi, giống như nước uống trái cây gì cũng không thiếu.
Mấy thứ này trong phạm vi cho phép, Vương Đằng cũng không tính là phạm quy.
Với hắn mà nói, đây là phương thức nghỉ ngơi tốt nhất.
Huống chi hắn cũng không có bị thương, thân thể tuyệt vời, không cần ngồi thiền tu luyện giống như những người khác, khôi phục thương thế.
Mọi người: “.....”
Tuy rằng rất nhiều người đã biết đức hạnh của Vương Đằng, nhưng lúc nhìn thấy một màn như vậy, vẫn không nhịn được đầu đầy vạch đen.
Rốt cuộc có phải tên này đến thi đấu hay không?
Có thể tôn trọng những người dự thi khác một chút được không?
Biết bọn họ bị thương không?