Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1995 - Chương 1995. Hợp Đồng Của Công Ty Vũ Trụ Hư Cấu! (2)

Chương 1995. Hợp đồng của công ty vũ trụ hư cấu! (2)
Chương 1995. Hợp đồng của công ty vũ trụ hư cấu! (2)

Mà quan trọng nhất, kể cả là thiên tài thì trong quá trình phát triển vẫn có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, đồng nghĩa rằng mối đầu tư của Công ty vũ trụ hư cấu có thể đổ sông đổ bể bất cứ lúc nào.

“Chịu, lắm tài nhiều của mà, có tiền mua tiên cũng được.” Viên Cổn Cổn nói.

“Giờ thì ta đã hiểu, ta là một tên đỗ nghèo khỉ.” Vương Đằng lắc đầu nói không lên lời.

“Nhưng nếu ngươi cho rằng họ phí công thì ngươi ngây thơ quá rồi đấy.” Viên Cổn Cổn cười khà, giải thích: “Chỉ cần có thiên tài đạt tới cấp Giới Chủ, hay thậm chí là cấp Bất Hủ, thì họ có thể thu về được nhiều hơn thế, lúc này có thể thu về gấp mười, gấp trăm lần, đủ để bù lỗ cho khoản đầu tư vào những thiên tài khác.”

“Tính toán kinh thật.” Mắt Vương Đằng sáng lên, như đã hiểu cách thức hoạt động của Công ty vũ trụ hư cấu.

Họ đầu tư tùy theo tiềm năng cao hay thấp của thiên tài, nếu tiềm năng cao thì đầu tư mạnh, nếu tiềm năng thấp thì đầu tư hạn chế, cho dù có chết cũng không thiệt bao nhiêu.

Mà những người có tiềm năng cao thì tỷ lệ sống sót cũng sẽ cao hơn, khi họ dần dần trưởng thành, chắc chắn mức độ cũng cao hơn hẳn những người tiềm năng thấp, có thể mang lại càng nhiều lợi ích.

Bằng cách này, tất nhiên, chỉ có lãi chứ không lỗ.

“Để ta bất ngờ chính là họ đánh giá cao ngươi.” Viên Cổn Cổn nói: “90% đó, có khi ngay cả Đế tử cũng không bằng ngươi đâu.”

“Mặc kệ, dù sao có tiền là tốt rồi, giờ coi như tạo mối thiện duyên, chúng ta cũng chẳng mất gì.” Vương Đằng như thằng trộm gà, không hề để tâm đến thiện chí của đối phương, suy cho cùng cũng chỉ là một giao dịch, ai chân thành người đó thiệt.

“Kế tiếp chắc hẳn Công ty vũ trụ hư cấu sẽ cử người đến gặp ngươi, họ có thể sẽ mời ngươi gia nhập.” Viên Cổn Cổn lại nói.

“Gia nhập Công ty vũ trụ hư cấu á?” Vương Đằng giật mình.

“Chính xác, chứ ngươi cho là những cường giả của công ty vũ trụ hư cấu ở đâu ra?” Viên Cổn Cổn nói: “Chỉ bằng đầu tư không thì chưa đủ, nhất định phải ràng buộc lợi ích, kéo ngươi lên con tàu vĩ đại mà họ lèo lái.”

“Bảo sao, thì ra cường giả của Công ty vũ trụ hư cấu đều đến theo cách này.” Vương Đằng vỡ nhẽ.

Hắn vẫn thấy cường giả của Công ty vũ trụ hư cấu rất đông đảo, dù sao công ty họ cũng trải khắp mọi ngóc ngách của vũ trụ, cần số lượng lớn cường giả.

Giờ thì đã hiểu, cuộc thi thiên tài tranh này chẳng những là cách thức để bảy đại học viên tinh không tuyển chọn học viên, mà cũng là con đường Công ty vũ trụ hư cấu vận chuyển mạch máu mới.

“Cũng có một số là nội bộ họ đích thân bồi dưỡng.” Viên Cổn Cổn nói.

Vương Đằng gật đầu.

“Vương Đằng, Công ty vũ trụ hư cấu có gửi hợp đồng cho ngươi không?” Lúc này, tiếng của Lữ Tĩnh đột nhiên vang lên bên cạnh.

“Các ngươi nhận được à?” Vương Đằng mở to mắt, đã kết thúc cuộc trò chuyện với Viên Cổn Cổn, hỏi.

“Ừ nhận được, ta được chia 40%, thế nào, không tệ lắm nhỉ.” Mắt Lữ Tĩnh lấp lánh sáng, rõ vẻ tham tiền.

“Các ngươi được bao nhiêu?” Vương Đằng mỉm cười, nhìn về phía Tống Nghị Thành và Hồng Cảnh Hậu, hỏi.

“Ta được 50%!” Tống Nghị Thành nói.

“Ta chỉ có 35%.” Hồng Cảnh Hậu nhìn Tống Nghị Thành với ánh mắt hâm mộ, nói.

“Tống Nghị Thành, ngươi được hẳn 50%!” Ánh mắt Lữ Tĩnh trợn tròn, giật mình nói: “Ta cứ tưởng hai ta ngang nhau.”

“Ha ha, chứng tỏ Công ty vũ trụ hư cấu đánh gía ta cao hơn.” Tống Nghị Thành cười khoái chí, tâm trạng rất thỏa mãn.

“Tức thật, ta mà lại kém ngươi ấy hả, không được, vòng đấu tiếp theo, ta nhất định phải vượt qua ngươi, để Công ty vũ trụ hư cấu thấy rõ tiềm năng của ta.” Lữ Tĩnh không phục nói: “Tiền cả đó!”

Vương Đằng dở khóc dở cười lắc đầu.

“Xem ra các ngươi đều đã nhận được hợp đồng rồi.” Một bóng người đi từ đằng xa tới, cười nói.

“Nhị hoàng tử điện hạ!” Tống Nghị Thành nhướng mày, hơi chút kinh ngạc nhìn người tới, sau đó vội vàng đứng dậy hành lễ.

Bất kể thế nào thì nhị hoàng tử cũng là hoàng thất của đế quốc Đại Càn, mà họ là con dân của đế quốc Đại Càn, đương nhiên phải dành sự tôn trọng nhất định.

Lữ Tĩnh và Hồng Cảnh Hậu cùng đứng dậy hành lễ.

“Không phải khách sáo như thế, biết đâu sau này chúng ta cùng là học viên của cùng học viện cũng nên.” Nhị hoàng tử mang vẻ mặt ôn hòa, không có mảy may kiêu ngạo của người hoàng thất.

Vương Đằng ngạc nhiên đánh giá vị nhị hoàng tử này. Hắn và nhị hoàng tử có chút quan hệ sâu xa, trước đây nhị hoàng tử từng phái Chu Cảnh Thiên đến mượn sức hắn, tuy hắn không đáp ứng nhưng không vì thế mà đôi bên có hiềm khích với nhau, ngược lại, hắn và tay Chu Cảnh Thiên kia còn tán gẫu khá hợp nhau.

Đang định hành lễ thì nhị hoàng tử ngăn hắn lại, cười nói: “Nam tước Vương Đằng, lễ này của ngươi, ta không nhận nổi.”

“Nhị hoàng tử cứ thích nói đùa.” Vương Đằng nói.

“Không, đây là lời thật tâm đấy, thực lực và tiềm năng của ngươi đã đầy đủ tư cách này rồi.” Nhị hoàng tử trịnh trọng nói.

Vương Đằng thật sự kinh ngạc, không ngờ nhị hoàng tử lại nể trọng hắn như thế.

“Được rồi, ta đến đây cũng vì muốn tâm sự với các ngươi thôi, không định làm bầu không khí trở nên lúng túng đâu.” Nhị hoàng tử cười, xua tay nói: “Ta ngồi đây không phiền chứ?”

“Đương nhiên không phiền rồi, mời!” Vương Đằng cũng không rối rắm vụ lễ nghi, gật đầu mời nhị hoàng tử ngồi xuống.

Nhị hoàng tử ngồi rồi, thấy đám Tống Nghị Thành vẫn đứng thì nói: “Các ngươi cũng ngồi đi, ở đây không có nhị hoàng tử, ta và các ngươi cũng như nhau thôi.”

Thất nhị hoàng tử nói vậy, họ cũng bèn ngồi xuống xung quanh.

Nhị hoàng tử và Vương Đằng còn chưa bắt đầu trò chuyện thì lại có mấy người khác mò tới.

“Tán gẫu gì đấy, không ngại thêm mấy người chúng ta với.” Timothy của gia tộc Callandish đi tới, cười nói.

“Timothy!” Nhị hoàng tử vô cùng kinh ngạc.

“Nhị hoàng tử điện hạ.” Timothy khẽ cúi chào, sau đó nhìn về phía Vương Đằng, “Vương Đằng, chú Bollago nhắc với ta về ngươi suốt đấy.”

“Dạo này chú Bollago vẫn khỏe chứ?” Vương Đằng hỏi.

“Khỏe phây phây, ung dung tự tại cả ngày, có gì mà không khỏe.” Timothy cười nói

Hết chương 1995.
Bình Luận (0)
Comment