Vương Đằng nhướng mày, chẳng lẽ tên tam hoàng tử này phát hiện ra âm mưu đen tối của mình với hắn?
Không thể nào, từ trước tới nay chưa bao giờ hắn cạo lông cừu mà bị phát hiện cả.
Đang lúc mải suy nghĩ, tam hoàng tử đã đến gần, thản nhiên nói: “Vương Đằng, đưa chiếc sừng của cự kình độc giác Hãn Hải cho ta, coi như ta nợ ngươi một ân tình.”
“...” Vương Đằng tưởng hắn muốn làm gì, ai ngờ lại tới vì một chiếc sừng của cự kình độc giác Hãn Hải, sửng sốt một thoáng, hắn chỉ biết nói: “Tam hoàng tử điện hạ này, rốt cuộc ngươi có bao nhiêu tự tin thế? Lần nào cũng bán ân tình, ân tình của ngươi đáng giá thế sao?”
Tam hoàng tử nghe được giọng điệu khinh thường của Vương Đằng, sắc mặt đột nhiên cứng đờ, một luồng lửa giận vô danh bốc lên.
Tam hoàng tử giận điên người!
Bởi vì Vương Đằng gần như tát vào mặt hắn không chút nể nang nào.
Hắn không ngờ Vương Đằng lại không nể mặt, vừa mới mở miệng đã bị trả miếng sỗ sàng như thế, một chút do dự cũng không có.
Hơn nữa, giọng điệu kia của Vương Đằng còn mang theo mỉa mai rõ mồn một.
Không phải khinh thường hắn thì là gì?
Là tam hoàng tử của đế quốc Đại Càn, thân phận cao quý, quen cuộc sống trên cao, nên chưa bao giờ biết đến cảm giác bị người ta sỉ nhục như vậy.
Lúc này, đám nhị hoàng tử cũng bị quấy rầy, tỉnh dậy từ trong tu luyện.
“Lão tam, ngươi có biết ngươi đang làm gì không?” Nhị hoàng tử biến sắc, trầm giọng nói.
Hắn vừa tạo mối quan hệ tốt đẹp với Vương Đằng xong thì lão tam này lại đến phá bĩnh, nhỡ Vương Đằng sinh lòng ghét hoàng thất Đại Càn thì chẳng phải là xôi hỏng bỏng không hay sao.
Đối với thiên tài được cả Công ty vũ trụ hư cấu cực kỳ nể trọng như Vương Đằng, đế quốc Đại Càn bọn họ không có lý do nào để bỏ lỡ.
Nhưng trước đó, tam hoàng tử đang tu luyện nên không biết chuyện Vương Đằng nhận được hợp đồng chia 90% của Công ty hư cấu vũ trụ, giờ thấy nhị hoàng tử trách móc mình thì trong lòng càng tức tối, lạnh lùng nói: “Lão nhị, chuyện của ta, ngươi bớt xía vào đi!”
“Ngươi!” Sắc mặt nhị hoàng tử sa sầm xuống, không ngờ lão tam lại ngu si như vậy.
Rõ ràng đã chứng kiến biểu hiện của Vương Đằng trong vòng một đấu loại trực tiếp, chỉ cần không ngu thì sẽ không kết thù kết oán với đối phương làm gì.
Lão tam này thì ngược lại, không thiện chí thì thôi, đằng này còn chạy tới gây xích mích với Vương Đằng, rốt cuộc trong đầu hắn nghĩ cái gì vậy.
“Nhị hoàng tử, ngươi không phải để ý đến hắn.” Vương Đằng ra tiếng ngăn cản nhị hoàng tử, rồi nhìn về phía tam hoàng tử, nói: “Tam hoàng tử điện hạ, chiếc sừng của cự kình độc giác Hãn Hải rất hữu dụng với ta, nên ngươi đừng nghĩ nữa, ta sẽ không đưa cho ngươi đâu.”
Nói rồi, hắn tạm ngừng một lúc mới nói tiếp:
“À đúng rồi, ta còn muốn tặng ngươi một câu.”
“Làm người ấy mà, đừng coi mình như cái rốn của vũ trụ, người khác có thể sợ tam hoàng tử điện hạ ngươi, nhưng ta... thì không đâu!” Hắn điềm nhiên nói.
Giọng nói tuy không nặng nhưng lại rõ ràng đanh thép, ánh mắt bình tĩnh đối mặt với tam hoàng tử, cuối cùng hắn nhếch môi cười, để lộ hàm răng trắng bóc.
“Ngươi...” Tam hoàng tử đột nhiên cảm thấy lạnh toát sống lưng mà không hiểu vì sao, khiến cả người hắn rét run, không khỏi lùi một bước, sau đó lập tức nhận ra rồi thẹn quá hóa giận: “Ngươi thật to gan.”
“Gan ta luôn rất to mà.” Vương Đằng gật đầu đáp.
“...” Tam hoàng tử á khẩu, cảm thấy cứ như đang đấm phải bị bông, suýt nữa tức đến nội thương.
“Ngươi khá lắm!” Tam hoàng tử hít một hơi thật sâu, nén giận, lạnh lùng để lại một câu rồi quay phắt người bỏ đi.
“Tam hoàng tử điện hạ, sau này có việc gì thì đừng kiểu ban ơn thế nữa nhé, ơn của ngươi chỉ to tát với người coi trọng nó, chứ với người không coi trọng nó thì nó chẳng là cái thá gì đâu.” Vương Đằng ở phía sau bổ thêm một câu.
“...” Sắc mặt của tam hoàng tử lập tức xanh mét, hai tay siết chặt, cước bộ thoáng ngừng một chút rồi bỏ đi không ngoảnh đầu lại.
Mọi người nhìn Vương Đằng, đều cảm thấy cái miệng này của hắn có hơi độc.
Họ đều xuất thân từ con cháu thế gia nên đa phần cũng có đôi chút tâm tính giống với tam hoàng tử, cũng sẽ chướng mắt với những kẻ có thân phận thấp kém.
Rất hiếm người có thể cưỡng lại điều đó.
Chẳng qua họ không thể hiện quá đáng như tam hoàng tử mà thôi.
Với lại, Vương Đằng thì khác, tuy Vương Đằng có xuất thân không cao, nhưng bù lại tiềm năng rất lớn, ngay cả họ cũng không thể đối xử bất cẩn.
Nhị hoàng tử nhìn theo bóng lưng tam hoàng tử, lắc đầu nói: “Tam đệ của ta luôn vậy đấy, kiêu ngạo quá mức, ngươi đừng để trong lòng.”
“Hắn không đến quấy rối thì ta cũng chẳng để bụng làm gì.” Vương Đằng nói.
“Lúc nào trở về, ta sẽ đánh tiếng với các trưởng bối trong tộc, họ sẽ khống chế hắn.” Nhị hoàng tử cười khổ nói: “Hoàng tử chúng ta đều đứng trong vòng cạnh tranh, nên không ai quản lý ai được.”
Vương Đằng gật đầu, không nói thì thêm nữa.
“Vương Đằng, ngươi... không sao chứ?” Tư Đồ Uyển Nhi truyền âm hỏi.
“Yên tâm, không vấn đề gì.” Vương Đằng liếc mắt nhìn Tư Đồ Uyển Nhi, đối diện với ánh mắt lo lắng của nàng, hắn truyền âm trả lời.
Những lời này không thích hợp nói ở trước mặt nhị hoàng tử nên Tư Đồ Uyển Nhi mới thông qua cách truyền âm để bày tỏ sự quan tâm.
Đồng thời, mấy người Tống Nghị Thành, Lữ Tĩnh cũng truyền âm hỏi han, dù sao kia cũng là tam hoàng tử, đắc tội đối phương chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.
Vương Đằng thì không bận tâm gì với tam hoàng tử, nhưng thấy mọi người đều lo lắng thì chỉ có thể đáp lại từng người một.
Chỉ có hai người Cơ Hạo Thần và Timothy là không buồn lo lắng, thân là tám đại vương tộc, họ có sự tự tin như thế.
Bởi sự quấy rối của tam hoàng tử mà mọi người đều có hơi tâm thần không yên, mất một lúc sau mới lại chìm vào trong trạng thái tu luyện.
...
Thời gian từ từ trôi qua, mười ngày qua đi nhanh chóng!
Rốt cuộc cũng tới lúc vòng hai lôi đài chiến được mở ra.
Hôm nay, tại Chiến tinh, đúng tám giờ, trên bầu trời vang lên giọng nói hùng hồn lần thứ hai.