Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2004 - Chương 2004. Thỏ Đáng Yêu Như Thế, Sao Nỡ Đánh Thỏ? (3)

Chương 2004. Thỏ đáng yêu như thế, sao nỡ đánh thỏ? (3)
Chương 2004. Thỏ đáng yêu như thế, sao nỡ đánh thỏ? (3)

“Đây là thi đấu, ngươi cứ chạy thì thi kiểu gì?” võ giả tộc Trư Nhân nói.

“Chỉ cần ngươi không đuổi kịp ta thì ta đâu có thua.” Cô gái tộc Thỏ Nhân đáp.

“Vậy ngươi cũng không thắng được ta, dù không đuổi kịp ngươi thì ta cũng khiến ngươi mệt lử.” Con mắt của võ giả tộc Trư Nhân đảo một vòng, lóe lên tia xảo quyệt.

“Vậy ngươi tới đây đi, xem ai mệt hơn ai?” Cô gái tộc Thỏ Nhân chẳng hề sợ sệt, còn ngoắc ngón tay với võ giả tộc Trư Nhân đằng sau.

“...” Võ giả tộc Trư Nhân.

Vương Đằng để ý đến trận so đấu của con thỏ với võ giả tộc Trư Nhân kia, sắc mặt trở nên kỳ lạ, từ đầu vòng đấu tới giờ, đây là lần đầu tiên xuất hiện cảnh tượng hài hước như vậy.

Sự chú ý của những người khác cũng bị lôi kéo đến, vừa xem xong thì không nhịn được cười, cảm thấy thật thú vị.

Trên nền tảng giao lưu của vũ trụ hư cấu, mọi người cười ầm ĩ.

“Ha ha ha, cười ẻ.”

“Hài vãi, đây là cuộc thi thỏ với heo đó hả?”

“Thỏ cưng đáng yêu như vậy, sao nỡ đánh thỏ?”

“Tên võ giả tộc Trư Nhân kia sao mà xấu thế, mau chịu thua đi, trận này không chứa nổi ngươi đâu, sang bên đấu phục sinh đi.”

“Tộc Trư Nhân: Ta tủi thân nhưng ta không nói.”

“Không hiểu sao thấy võ giả tộc Trư Nhân kia tội vãi, rõ là thực lực không kém mà bị con thỏ cho rượt sấp mặt.”

...

Tại khu vực đó, võ giả tộc Trư Nhân đuổi theo thêm nửa ngày, trên cơ thể núng nính đã ướt đẫm mồ hôi, mặt mày tái xanh, như sắp không chịu nổi nữa.

“Hì hì, ngươi thua rồi nhá!” Cô gái tộc Thỏ Nhân lắc mình xuất hiện phía sau võ giả tộc Trư Nhân, trong tay xuất hiện binh khí như củ cà rốt, kề lên cổ võ giả tộc Trư Nhân.

“Ha ha ha, người thua là ngươi đấy.” Võ giả tộc Trư Nhân cười lớn, thân hình béo ú linh hoạt lắc sang bên, chiến phủ trong tay vung lên, lấy một góc độ vô cùng quỷ quyệt bổ về phía mạn sườn của cô gái tộc Thỏ Nhân.

Cảnh tượng ấy khiến nhiều người hãi hùng, không khỏi toát mồ hôi hột giùm cô gái tộc Thỏ Nhân.

Lúc tất cả mọi người đều đang lo lắng cho thiếu nữ của tộc Thỏ Nhân kia, thì nàng lại vẫn cười hì hì.

Uỳnh!

Ngay sau đó, chiến phủ của võ giả tộc Trư Nhân đã chém lên người của thiếu nữ tộc Thỏ Nhân, trực tiếp chém cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn của nàng thành hai nửa.

Rất nhiều người đã nhắm mắt lại, không nỡ nhìn tiếp.

Một nàng thỏ đáng yêu biết mấy, sao lại chết như vậy chứ?

Nhưng rất nhanh mọi người đã phát hiện không đúng, bóng dáng của tộc Thỏ Nhân kia lại không có cảnh tượng máu tươi bắn tung toá, ngược lại đang chậm rãi biến mất.

“Không ổn!” Sắc mặt võ giả tộc Trư Nhân chợt thay đổi.

“He he, ngươi thua rồi!” Thiếu nữ tộc Thỏ Nhân xuất hiện ở sau lưng võ giả tộc Trư Nhân lần nữa, nắm ngược vũ khí như củ cà rốt, gõ lên trên đầu của hắn.

Võ giả tộc Trư Nhân đáp lại một tiếng bụp.

“…”

Mọi người ngây người, hơi mờ mịt nhìn thiếu nữ tộc Thỏ Nhân kia.

Kết cục thay đổi hơi đột ngột khiến đầu óc bọn họ bỗng chốc chưa thể chuyển theo.

“Gì nhỉ, vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?”

“Không biết, hoàn toàn không nhìn thấy.”

“Cho nên… Thỏ thắng rồi sao?”

“Chắc chắn là nàng thắng rồi, võ giả của tộc Trư Nhân kia đã ngã xuống rồi, đáng thương thật.”

“Đây đúng là khiến người ta kinh ngạc.”

Trên nền tảng giao lưu vũ trụ hư cấu, các khán giả đều xôn xao.

“Thú vị, tốc độ của thỏ con này hơi nhanh đấy.”

Vương Đằng hứng thú nhìn thiếu nữ của tộc Thỏ Nhân kia, nói.

“Đúng là rất nhanh. Lúc võ giả tộc Trư Nhân kia cử động, nàng đã lách người rời đi rồi.” Vẻ mặt của nhị hoàng tử ở bên cạnh nghiêm túc, gật đầu nói.

“Lẽ nào đây là thiên phú của thỏ sao?” Sắc mặt Vương Đằng hơi kỳ lạ.

“Sao ta không biết tộc Thỏ Nhân còn có thiên phú này?” Nhị hoàng tử lạ lùng nhìn hắn.

“Có thể là con thỏ biến dị!” Vương Đằng sờ cằm, làm như có thật mà suy đoán.

“…” Nhị hoàng tử cạn lời.

Mẹ nó thỏ biến dị gì?!

Người ta là tộc Thỏ Nhân, không phải là thỏ thật à, còn biến dị, cũng không biết tên Vương Đằng này nghĩ thế nào?

Thấy nhị hoàng tử cũng không biết, Vương Đằng tiếc nuối lắc đầu, cảm thấy suy đoán của hắn vẫn rất có lý, nhỡ đúng thì sao?

Hắn nhìn tên của thiếu nữ tộc Thỏ Nhân kia… Thố Tiểu Bát!

Khá lắm, tên này vô địch rồi!

Vương Đằng hơi sửng sốt, trong lòng không khỏi khen ngợi. Sao không gọi là Bugs Bunny đi.

Thiếu nữ tộc Thỏ Nhân Thố Tiểu Bát thuận lợi tiến vào vòng tiếp theo, hai tai thỏ to dựng lên trông hơi ngạo kiều, nhảy tưng tửng xuống dưới.

Thi đấu tiếp tục, chiến võ đài vòng thứ hai kết thúc rất nhanh, hai mươi lăm nghìn người còn lại tiếp tục ghép cặp.

Vòng thi đấu này đã có nhiều võ đạo thiên tài bị ép ra thực lực chân chính hơn.

Đó là một thanh niên mặc áo choàng màu xám, tay cầm trường kiếm.

Đối thủ của hắn là một võ giả của tộc Viên Nhân, thực lực mạnh mẽ, nắm giữ tám thành áo nghĩa Kim, một thanh đại đao múa may hùng hổ, ánh đao màu vàng ngang dọc khắp trời.

Thế nhưng thanh niên mặc áo choàng xám ra tay, một kiếm ngang trời, một ánh kiếm lộng lẫy chiếu sáng bầu trời tối tăm.

Tất cả ánh đao màu vàng đều bị phá hủy, thanh niên mặc áo choàng xám giết đối thủ trong nháy mắt, thu hút sự quan tâm phạm vi lớn.

“Ơ!” Trong mắt Vương Đằng chợt lóe qua tia sáng, ngạc nhiên kêu lên.

Thanh niên mặc áo choàng xám này chính là thanh niên lúc đó không rời kiếm Vương Đằng theo dõi trước khi bắt đầu cuộc thi đấu.

Lúc đó Vương Đằng đã cảm thấy thực lực của thanh niên này chắc không tệ, trên người mơ hồ tỏa ra kiếm ý vô cùng mờ nhạt, chắc là một võ giả chuyên luyện kiếm.

Bây giờ xem ra quả nhiên hắn không nhìn nhầm.

“Mạnh quá! Thanh niên này là ai? Ở đâu ra vậy? Sao lúc trước không chú ý tới nhỉ?”

“Hắn tên là Tô Kiếm Thần, đến từ một nơi tên là tinh hệ Bạch Lưu, hình như là một tinh hệ quốc gia văn minh vũ trụ bậc trung thuộc đế quốc Đại Càn.”

“Lại là một thiên tài xuất thân từ tinh hệ xa xôi.”

“Quốc gia văn minh bậc trung, xuất thân không tính là mạnh.”

“Nhưng nếu so xa xôi, thì hình như vẫn là Vương Đằng trâu hơn, hắn đến từ một tinh hệ thuộc quốc gia văn minh bậc thấp.”

Hết chương 2004.
Bình Luận (0)
Comment