Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2003 - Chương 2003. Thỏ Đáng Yêu Như Thế, Sao Nỡ Đánh Thỏ? (2)

Chương 2003. Thỏ đáng yêu như thế, sao nỡ đánh thỏ? (2)
Chương 2003. Thỏ đáng yêu như thế, sao nỡ đánh thỏ? (2)

Khi một trăm nghìn võ giả bước qua vòng lôi đài chiến thứ nhất, sẽ chỉ còn năm mươi nghìn người, năm mươi nghìn người này sẽ được ghép đôi ngẫu nhiên lần nữa để tiến hành vòng đấu tiếp theo.

Mà năm mươi nghìn người thua kia sẽ bước vào nhóm đào thải, không phải họ đã mất đi cơ hội, mà sẽ trải qua cuộc chiến phục sinh, để đấu tranh từ trong nhóm đào thải, một lần nữa quay trở lại trận đấu chính thức.

Một trăm nghìn võ giả là con số rất lớn, chỉ có thể dùng cách chiến đấu đồng loạt này, nếu không sẽ mất rất nhiều thời gian.

Vương Đằng ngồi tại chỗ, quan sát cuộc chiến trên toàn bộ lục địa, bốn phân thân ở bốn vị trí cũng gần như nhìn rõ toàn bộ võ giả.

Đồng thời, bong bóng thuộc tính của các võ giả này rơi ra cũng được hắn lặng lẽ thu lượm.

Đương nhiên, chỉ có thể nhặt bong bóng thuộc tính vào lúc các lượt đấu vừa chấm dứt và trước khi lượt mới bắt đầu.

Trong trận đấu, không cho phép sự tham gia tinh thần lực của người khác, một khi bị phát hiện sẽ bị trừng trị thích đáng.

Kể cả là Vương Đằng, người đứng đầu vòng một đấu loại trực tiếp cũng không ngoại lệ.

Chẳng qua, các cuộc đấu ở giai đoạn đầu không có gì đáng chú ý, bong bóng thuộc tính rơi ra từ các võ giả này phần lớn là thuộc tính nguyên lực, hoặc là thuộc tính áo nghĩa, hầu như không giúp ích gì nhiều cho Vương Đằng hiện giờ.

Duy có một điều đáng quan tâm là chiến kỹ của các võ giả này quả là muôn hình vạn trạng, khiến người xem hoa cả mắt.

“Ha ha ha, mau nhìn kìa, thiên tài Furnus của hành tinh Nass chúng ta thăng cấp rồi!”

“Ồ, kia chẳng phải là võ giả gia tộc Pylax Số 2 đó sao, không ngờ hắn cũng tiến vào lôi đài chiến, còn thăng cấp nữa!”

“Không hổ là gia tộc Pylax, vừa rồi ta thấy hắn thắng suôn sẻ lắm, thực lực rất mạnh!”

“Thực lực của võ giả gia tộc Pylax vốn đâu kém, chẳng qua ở vòng một, đen đủi đụng trúng Vương Đằng thôi.”

“Phụt, các ngươi nói xem liệu Số 2 này có đụng phải Vương Đằng không.”

“Khó nói trước lắm, biết đâu lại gặp.”

“Võ giả gia tộc Pylax số 3 cũng thăng cấp rồi, đỉnh thật, nom dáng vẻ kiêu ngạo của hắn kia, lại vênh mặt lên rồi.”

“Muốn thấy bọn họ bị Vương Đằng bón hành quá.”

“Phong Ngọc Sơn của hành tinh Phong Nam bị đào thải rồi chứ, đối thủ của hắn là một cô gái, trông có vẻ mạnh phết!”

“Tên cô gái kia là gì, thuộc chủng tộc gì đấy?”

“Tìm được rồi, nàng đến từ hành tinh Nguyên Nguyệt, là thiên tài của tộc Nguyên Nguyệt, tên là Nguyệt Kỳ Xảo.”

“Vãi, càng kỳ quặc á? Còn có tên này nữa hả!”

“Vãi cả càng kỳ quặc, phì... xin lỗi, không nhịn được.”

“Kể ra Nguyệt Kỳ Xảo này cũng thâm tàng bất lộ lắm nha, trong vòng đấu loại trực tiếp chỉ xếp ở dưới mức trung bình, không ngờ thực lực còn mạnh hơn cả Phong Ngọc Sơn.”

...

Bao nhiêu ánh mắt của mọi người đều bị cô gái với vóc dáng mảnh khảnh thu hút, đánh bại tên tuổi lớn Phong Ngọc Sơn khiến nàng lọt vào tầm ngắm của công chúng.

Đồng thời, nhiều thí sinh cũng nhận ra Nguyệt Kỳ Xảo của tộc Nguyên Nguyệt, họ nghiêm chỉnh nhìn nàng, không ai dám đảm bảo rằng họ sẽ không gặp đối phương trong trận đấu tiếp theo.

“Tộc Nguyên Nguyệt!” Vương Đằng nghe thấy tiếng bàn tán xung quanh, mắt hắn lóe lên một tia kinh ngạc.

“Hành tinh Nguyên Nguyệt nằm ở một tinh hệ khá nổi tiếng của đế quốc Đại Càn, có nền kinh tế và văn hóa cực kỳ phồn vinh, nền tảng vững chắc, mà tộc Nguyên Nguyệt quản lý tinh cầu đó có thiên phú không tồi, thường sản sinh ra một số thiên tài, khi hành tẩu trong tinh không, họ tương đối khiêm tốn.” Viên Cổn Cổn giới thiệu ở trong đầu Vương Đằng.

“Tộc họ có thiên phú gì?” Vương Đằng mới đến đế quốc Đại Càn chưa lâu, hiểu biết đương nhiên không nhiều bằng Viên Cổn Cổn, hắn tò mò hỏi.

“Tộc họ không có thiên phú đặc biệt gì, nhưng trong tộc từng sản sinh ra cường giả cấp Bất Hủ, có được huyết mạch không tầm thường, nên thiên phú tu luyện không kém.” Viên Cổn Cổn nói.

Vương Đằng gật đầu, không hỏi thêm gì nữa, hắn dành một phần chú ý cho cô gái tên là Nguyệt Kỳ Xảo kia, xem thể hiện kế tiếp của nàng thế nào.

Trận đấu tiếp tục tiến hành, lại có rất nhiều võ giã nhập cuộc, bắt đầu đối chiến.

Bởi vì quan sát thấy một số võ giả tương đối nổi trội nên Vương Đằng cũng hứng thú hơn chút đỉnh, thật sự chăm chú xem trận đấu.

“Thực lực của võ giả tộc Tam Nhãn kia không tệ, thoáng cái đã xử lý đẹp đối thủ rồi.”

“Tộc Tam Nhãn được xem như một nhánh tộc lớn ở đế quốc Đại Càn chúng ta, số lượng khổng lồ, sản sinh ra một vài võ giả có thiên phú mạnh mẽ không có gì là lạ cả.”

“Cũng đúng, nhiều người giỏi quá.”

“Kia hình như là người Root đúng không, thiên phú ẩn nấp cao siêu thật, sao ta cảm thấy thiên phú ẩn nấp của hắn có hơi tương tự với phương pháp ẩn dấu của Vương Đằng nhỉ?”

“Có gì lạ đâu, trong vũ trụ có hằng hà sa số cả chủng tộc lạ kỳ, công pháp cũng nhiều không kể xiết, có hơi công pháp tạo ra bằng cách bắt chước thiên phú ẩn nấp của người Root, chắc Vương Đằng cũng nắm giữ công pháp tương tự thế.”

“Có lý! Có lý! Vương Đằng cũng không phải người Root.”

“Vương Đằng: ...”

“Móa, ta phát hiện ra một con thỏ.”

“Là võ giả của tộc Thỏ Nhân á, không ngờ có thể gặp được võ giả của tộc Thỏ Nhân ở đây.”

“Nhảy tốt thật, đối thủ không bắt nổi nàng luôn, thiên phú này hay phết.”

...

Tại một nơi trong sân đấu, một cô gái tộc Thỏ Nhân đang không ngừng nhấp nháy trên bầu trời, giống như đang nhảy liên tù tì vậy, cộng thêm bộ quần áo hồng nhạt nàng mặc, nom hệt như một con thỏ màu hồng thực thụ, rất là đáng yêu.

Mà sau lưng nàng, một võ giả tộc Trư Nhân đang lăm lăm chiến phủ trong tay điên cuồng đuổi theo, nhưng đuổi mãi vẫn không bắt được, chiến phủ trong tay hắn thường bổ xuống một đao sắc lẻm, song không hề trúng đối phương.

“Ngươi... đừng chạy nữa!” Võ giả tộc Trư Nhân thở phì phò, trên khuôn mặt núng nính đầy bất lực và bực bội.

Hắn bị một con thỏ kéo chạy khắp nơi!

“Ta không chạy để ngươi đánh ta à? Ta có ngốc đâu.” Cô gái tộc Thỏ Nhân trợn mắt lườm hắn.

Hết chương 2003.
Bình Luận (0)
Comment