Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2031 - Chương 2031. Kiếm Thuần Túy! (3)

Chương 2031. Kiếm thuần túy! (3)
Chương 2031. Kiếm thuần túy! (3)

Sắc mặt Viên Hồng nghiêm trọng, lại đột nhiên nhếch miệng cười, trên chiến phủ cũng lóe lên hơi thở mạnh mẽ vô tận, trong hơi thở này mang theo khí hung sát tận trời.

“Sát khí của Viên Hồng này thật mạnh!” Nhị hoàng tử nhìn trận chiến đấu trước mắt, không nhịn được nói.

“Đúng vậy, không biết đã giết bao nhiêu người, bao nhiêu tinh thú mới có thể dưỡng thành sát khí như vậy.” Cơ Hạo Thần lắc đầu nói: “Bọn họ là thiên tài đệ tử của cường giả cấp Bất Hủ, phương pháp tu luyện hoàn toàn không giống với chúng ta, ai mạnh ai yếu khó mà nói, nhưng tuyệt đối càng khó hơn chúng ta.”

“Có đúng không, khí hung sát này không khủng khiếp như vậy mà.” Vương Đằng ngáp dài, ngước mi nhìn thoáng qua, nhàn nhạt nói.

“Vậy còn chưa đủ khủng khiếp sao, trong đám người chúng ta không có một ai có thể có được với loại sát khí này, không trải qua giết hại điên cuồng, tuyệt đối không thể đạt đến trình độ như vậy.” Timothy liếc nhìn Vương Đằng, nói.

“Viên Hồng thật mạnh, cẩn thận gió lớn đau đầu lưỡi.” Strych cười lạnh nói.

Vương Đằng liếc nhìn Strych, khi mọi người trước mặt đều cho rằng hắn định phản bác, đã thấy hắn đột nhiên thè lưỡi ra, kiểm tra một chút, may mắn nói: “Còn may, còn may, không đau đến.”

“…” Strych ngớ người ra.

“…” Những người khác đều đầu đầy vạch đen nhìn Vương Đằng.

Rốt cuộc có lối suy nghĩ như thế nào mới có thể để cho hắn làm ra chuyện vô sỉ như vậy?

Đám người nhị hoàng tử thật sự không nhìn nổi.

Strych lập tức không thèm nói gì với Vương Đằng, quay đầu nhìn xem chiến trường trước mặt.

Chiến đấu giữa hai người Viên Hồng và Tô Kiếm Thần đã đến thời phút mấu chốt nhất.

Bên trên chiến phủ của Viên Hồng ngưng tụ ra một ánh rìu khủng khiếp, tuy được ngưng tụ từ nguyên lực hệ Kim, nhưng lại quấn quanh một luồng khí hung sát màu đen, không phải áo nghĩa hệ Kim đơn giản.

Trên chiến kiếm trong tay Tô Kiếm Thần lại bộc phát ra ánh kiếm màu vàng, sắc bén, thuần túy!

Không có gì khác, chỉ có một kiếm này!

Đột nhiên, hai người đồng thời ra tay.

Chiến phủ của Viên Hồng quét ngang trời, ánh rìu màu vàng mang theo khí hung sát cuồn cuộn đánh sâu đến.

Chỉ riêng khí hung sát kia sẽ ảnh hưởng đến tâm chí người ta, khiến người ta rơi vào trong cảnh giới khủng khiếp khôn cùng, tâm thần thất thủ, không thể chiến tiếp.

Nhưng Tô Kiếm Thần là ai, trong lòng hắn chỉ có kiếm, luyện kiếm hai mươi mấy năm, tâm chí đã sớm không thể phá vỡ, sao có thể bị khí hung sát này dao động được.

Rầm!

Một kiếm chém ra, trong trời đất chỉ còn lại một ánh kiếm đáng sợ này.

Ánh kiếm này chém khí hung sát ra, va chạm với ánh rìu mạnh mẽ.

Rắc rắc ~

Tiếng vỡ vụn vang lên, trên ánh rìu lập tức xuất hiện từng vết nứt, vỡ vụn ra trong khoảnh phút.

Ánh kiếm xông thẳng đến, dừng ở trên người Viên Hồng, nếu không có chiến giáp phòng ngự, một kiếm này đủ để chặt đứt thân hình của hắn.

Dù vậy, ánh kiếm vẫn phá phòng ngự của chiến giáp kia ra, lưu lại một vết thương sâu đủ để thấy xương ở trước ngực hắn, rất nhiều máu tươi chảy ra.

“Ta thua!” Viên Hồng cúi đầu nhìn xem vết kiếm trước ngực, chua xót lộ ra nơi khóe miệng, trầm giọng nói.

Tô Kiếm Thần thu kiếm vào vỏ, xoay người rời đi.

“Ồ!”

“Viên Hồng thất bại, Viên Hồng lại thất bại!”

“Không ngờ Tô Kiếm Thần về sau mới nổi dậy lại còn mạnh hơn cả Viên Hồng, thật sự khiến cho người ta khó có thể tin.”

“Một kiếm kia của Tô Kiếm Thần quá mạnh mẽ, thuần túy vô cùng!”

“Đột nhiên lại muốn luyện kiếm, phải làm sao đây?”

“Ta luyện kiếm ba trăm năm, cảm thấy còn không thuần túy bằng Tô Kiếm Thần, ta chính là phế vật…”

“Có phải cảnh giới kiếm đạo của Tô Kiếm Thần đã đạt đến mức độ Nhân Kiếm Hợp Nhất không?”

Nhân Kiếm Hợp Nhất là một cảnh giới!

Nói ra các ngươi không tin, cảnh giới này thật đáng sợ!

Nhưng người đạt đến đã ít lại càng ít.

Cảnh giới này không giống với kiếm ý, áo nghĩa Kiếm, Kiếm lĩnh vực vân vân, nó càng giống với một loại tu vi tinh thần.

Rất nhiều võ giả luyện kiếm, bọn họ đang sử dụng kiếm, khống chế kiếm, thanh kiếm trở thành một công cụ thảo phạt giết người.

Có người lại trời sinh khác biệt, bọn họ coi kiếm như thân thể của mình mọc ra, như tay chân, mỗi ngày không rời người, giống như kiếm là một phần thân thể của mình.

Khán giả giống như thấy được cảnh giới như vậy từ trên người Tô Kiếm Thần, ánh mắt của một vài cường giả kinh dị, quan sát Tô Kiếm Thần trong quầng sáng.

“Nhóc này rất có thiên phú!” Có cường giả cấp Bất Hủ bình luận.

Đánh giá này truyền ra khiến vô số võ giả khiếp sợ, thiên phú kiếm đạo của Tô Kiếm Thần lại được một cường giả cấp Bất Hủ khen ngợi như thế, vậy đủ để nói lên vấn đề.

Bình thường cường giả cấp Bất Hủ không dễ dàng mở miệng, đặc biệt là cường giả cấp Bất Hủ không có liên quan gì đến Tô Kiếm Thần.

Nhưng thiên phú của Tô Kiếm Thần quá mức kinh ngạc, thế cho nên khiến một cường giả cấp Bất Hủ không nhịn được khen ngợi!

Quốc chủ đế quốc Thiên La cười to, nhìn Tô Kiếm Thần trong quầng sáng, ánh mắt vui mừng đến cực hạn.

“Chúc mừng quốc chủ!” Cường giả cấp Giới Chủ ở bên dưới ào ào chúc mừng.

Trên pháo đài to lớn của quân đội, tướng quân Phục Tinh Lan nói: “Thật sự có hơi kinh người!”

“Không ngờ thiên phú kiếm đạo của Tô Kiếm Thần này lại mạnh như vậy!” Tướng quân Habakkuk nói.

Trên phi thuyền của hoàng thất, người đàn ông trung niên của hoàng tộc kia lộ ra ánh mắt kinh ngạc, mở miệng nói: “Quốc gia nền văn minh cấp trung bên dưới lại xuất hiện một thiên tài như vậy! Quả nhiên anh hùng không hỏi xuất xứ.”

Hắn nghĩ đến Vương Đằng, nhưng Tô Kiếm Thần này cũng rất đáng kinh ngạc, không biết có phải là đối thủ của Vương Đằng không?

“Mặc dù thiên phú của người thanh niên này không tệ, nhưng vẫn không thể so sánh được với Đế tử.” Ông lão cấp Giới Chủ của hoàng thất rung đùi đắc ý nói.

Người đàn ông trung niên của hoàng tộc không nói gì, nhưng một chút chán ghét lóe lên trong mắt, đám người bảo thù này luôn luôn ôm lấy thành kiến và kiêu ngạo của mình, không mở mắt ra nhìn thiên tài khác.

Trên đài đá đại biểu cho mười vùng cấm, lúc này võ giả thiên tài top mười sau vòng đấu loại trực tiếp đều bị Tô Kiếm Thần chấn động không nhẹ, cả đám kinh ngạc không thôi nhìn đối phương.

Hết chương 2031.
Bình Luận (0)
Comment