Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2050 - Chương 2050. Ta Đã Nói, Đừng Quá Coi Ngươi Là Quan Trọng! (3)

Chương 2050. Ta đã nói, đừng quá coi ngươi là quan trọng! (3)
Chương 2050. Ta đã nói, đừng quá coi ngươi là quan trọng! (3)

Lĩnh vực của tam hoàng tử vốn không thể ngăn cản được va chạm của quả cầu đá kia, đột nhiên vỡ vụn.

Một màn này giống như một thiên thạch vĩ đại bay từ ngoài không gian đến, hung hăng đụng lên trên một hành tinh sinh mệnh yên ả thanh bình, mang đến hủy diệt.

“Này…” Đám người nhị hoàng tử hơi hé miệng, đã không biết nên hình dung tâm tình của mình giờ phút này như thế nào.

Lĩnh vực của Vương Đằng… thật mạnh!

Người xem thi đấu đều vô cùng kinh hãi, vẻ mặt không thể tin nổi, một màn cực kỳ có lực đánh vào này thật sự cả đời bọn họ chưa từng gặp.

Rầm!

Lĩnh vực của tam hoàng tử cuối cùng triệt để nổ tung, hóa thành dư ba nguyên lực khủng khiếp đổ cuốn ra bốn phương tám hướng.

Mà bóng dáng của tam hoàng tử cũng bị chìm ngập vào trong đó.

Ở đối diện, Vương Đằng đạp không ra, lĩnh vực phía sau chậm rãi tiêu tán.

Dư kình do nguyên lực hình thành tàn sát bừa bãi trong không trung, gió mạnh thổi qua.

Mái tóc đen của Vương Đằng mặc cho bay múa trong không trung, sắc mặt của hắn lại cực kỳ bình tĩnh, nhìn lĩnh vực nổ mạnh trước mắt, làm nổi lên hắn khiến không ai có thể nhìn thẳng.

Khí thế!

Đó là một khí thế vô hình chỉ cường giả mới có!

Cho dù cách rất xa, cho dù chỉ nhìn thấy trong màn hình trực tiếp, mọi người đều cảm thấy khí thế vô hình chỉ thuộc về cường giả này.

Một phút này, Vương Đằng hoàn toàn thành tiêu điểm chú ý nhất trong mắt mọi người!

Trên bầu trời, dư uy của nổ mạnh kia mới chậm rãi tan đi, một bóng dáng xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Tam hoàng tử tóc tai bù xù, toàn thân đều là vết thương, máu tươi chảy xuôi xuống, hình dáng như lệ quỷ.

Mọi người nhìn thấy dáng vẻ của hắn, không khỏi kinh ngạc lạ thường.

Tam hoàng tử khí chất thoát tục, toàn thân cao quý kia lại biến thành dáng vẻ này.

Quá mức chật vật!

Quá mức thê thảm!

Tương phản mãnh liệt trước sau khiến rất nhiều người tạm thời không tiếp nhận được.

“Tam hoàng tử… thật thảm!”

“Có gì thảm chứ, trước đó khinh thường người ta, hiện giờ chỉ ăn quả đắng thôi.”

“Báo ứng đến quá nhanh, giống như một tia chớp.”

“Thần cmn giống như một tia chớp!”

“Nhìn thấy tam hoàng tử thảm như vậy, ta yên tâm.”

“Nhưng Vương Đằng thật sự mạnh, lĩnh vực dung hợp của tam hoàng tử đều bị đánh nổ, lĩnh vực mới vừa rồi của hắn là lĩnh vực gì?”

“Giống như cũng là lĩnh vực dung hợp giữa hệ Thổ và hệ Hỏa!”

“Quá mạnh mẽ, đó chính là lĩnh vực dung hợp, kết quả lại xuất hiện trên người hai võ giả cấp Hằng Tinh, rất nhiều võ giả cấp Vực Chủ đều không làm được.”

“Đây là thiên kiêu sao? Những võ giả phổ thông như chúng ta còn cần nỗ lực sao?”

“Người còn thiên tài hơn chúng ta đều đang cố gắng, chúng ta còn nỗ lực cái rắm!”

Trên sân trao đổi vũ trụ hư cấu, khán giả hơi vui sướng khi người gặp họa, cũng thán phục với thực lực của Vương Đằng.

Trên không đại lục võ đài, tam hoàng tử chật vật lạ thường, tơ máu đầy trong mắt, toàn là không cam lòng: “Sao ta có thể thất bại! Sao ta có thể thất bại!”

Quả cầu đá khổng lồ này không chỉ phá hủy lĩnh vực của tam hoàng tử, càng triệt để phá hủy kiêu ngạo của hắn.

Hắn không thể thừa nhận nhất là bị thất bại bởi một người hắn đã từng chướng mắt.

Nếu như thất bại bởi Đế tử, hắn sẽ không như thế.

“Tam hoàng tử này sẽ không phải bị điên đấy chứ.” Vương Đằng có vẻ mặt cổ quái liếc nhìn đối phương, thầm nghĩ.

“Không, ta không thua bởi ngươi!” Tam hoàng tử tóc tai bù xù, ánh mắt hung ác trừng mắt nhìn Vương Đằng, lớn tiếng quát.

“Ngu ngốc!” Vương Đằng không nhịn được liếc xéo.

“Làm càn!” Tam hoàng tử bị biểu cảm của hắn kích thích đến điên cuồng, tâm tính cuối cùng hoàn toàn vỡ vụn, lại nhằm vào Vương Đằng, dùng hết nguyên lực cuối cùng trong cơ thể, chiến kiếm trong tay chém ra.

“Đây là ngại bản thân còn chưa đủ thảm?” Vương Đằng đều bị ương ngạnh của hắn làm kinh hãi, cảm thấy bội phục sâu sắc.

Vì thế quyết định thành toàn cho hắn!

Ngay sau đó, thân hình Vương Đằng chợt lóe, chiến kiếm trong tay tam hoàng tử xẹt qua một ánh kiếm, hung hăng chém lên vị trí Vương Đằng mới vừa đứng, trực tiếp chém bóng dáng của hắn thành hai nửa.

Tam hoàng tử còn chưa kịp vui vẻ, đã nhìn thấy tàn ảnh kia chậm rãi biến mất.

“Ngươi đang nhìn đâu vậy?” Vương Đằng trực tiếp xuất hiện ở sau lưng hắn, không biết từ khi nào cục gạch màu tím đã xuất hiện trong tay hắn, giơ lên cao.

Tam hoàng tử nghe được giọng nói, chợt giật nảy mình, tức giận vừa rồi biến mất không còn, đột nhiên có cảm giác da đầu run lên.

Hắn biến sắc, định né tránh, kết quả sau lưng đột nhiên có một cơn gió dữ đánh úp đến.

Bụp!

Một âm thanh trầm đục truyền đến, tam hoàng tử cảm thấy đầu đau nhức, hai mắt biến thành màu đen, thân thể lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống.

Sau đó giống như có một tia sét bổ lên trên đầu hắn, từ trên thiên linh cái dọc theo cột sống lan tràn toàn thân, khiến toàn thân hắn lảo đảo kịch liệt.

Dáng vẻ kia giống như đang nhảy… một điệu nhảy kỳ dị!

Tam hoàng tử vẫn chưa mất đi tri giác, dù sao hắn cũng là võ giả hệ Lôi, có lực miễn dịch nhất định đối với lực lôi điện, hơn nữa lập tức đã rõ đây là do Vương Đằng giở trò quỷ.

“Vương Đằng!”

Tiếng kêu thê lương truyền ra từ trong miệng hắn.

Tam hoàng tử lắc mạnh đầu, cố gắng để cho mình tỉnh táo lại, nhưng đau nhức vẫn khiến cho hắn hơi choáng váng hoa mắt.

“Nói thật, ta đã sớm muốn đánh ngươi!” Giọng nói mơ hồ của Vương Đằng truyền vào trong tai tam hoàng tử.

Sắc mặt tam hoàng tử đột nhiên thay đổi, hơi hối hận.

Bụp bụp bụp…

Còn không đợi hắn phản ứng lại, đau nhức liên tiếp truyền đến, kèm theo tiếng vang nặng nề.

Đồng thời còn có từng trận lực lôi điện.

Bùm bùm!

Đầu của tam hoàng tử sưng lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được, toàn thân run rẩy như bị bệnh sốt rét, cuối cùng mất đi ý thức, ầm ầm ngã trên mặt đất, dạng chân tay ra nằm ngửa ở đó, hoàn toàn mất đi thể diện của một vị hoàng tử.

Lúc này Vương Đằng mới thu tay lại, hơi tiếc nuối lắc đầu.

Hắn còn chưa đánh đủ đâu, tam hoàng tử này không chịu nổi đánh, còn không bằng cả Mập!

(Mập: Ta cảm ơn ngươi!)

Hết chương 2050.
Bình Luận (0)
Comment