Khống chế bàn tay đang xao động bất an của mình, Vương Đằng thu hồi cục gạch Phiên Lôi vào, sau đó niệm lực tinh thần cuốn qua, nhặt bong bóng thuộc tính bốn phía lên.
‘Nguyên lực tinh thần hệ Kim x8200’
‘Nguyên lực tinh thần hệ Lôi x7600’
‘Nguyên lực tinh thần hệ Thủy x8000’
‘Tinh thần cấp Hằng Tinh x4100’
‘Ngộ tính cấp Vực Chủ x3600’
‘Thiên phú hệ Lôi cấp Thánh x1800’
‘Thiên phú kiếm pháp cấp Thánh x2100’
‘Áo nghĩa hệ Kim x2500’
‘Áo nghĩa hệ Lôi x2800’
‘Áo nghĩa hệ Thủy x1900’
‘Kiếm vực Kim Quang x1000’
‘Kiếm vực Kim Lôi x1500’
…
Bong bóng thuộc tính do tam hoàng tử rơi xuống không ít, khiến Vương Đằng tương đối vừa lòng.
Trong đó có hai loại thiên phú cấp Thánh.
Thiên phú hệ Lôi cấp Thánh!
Thiên phú kiếm pháp cấp Thánh!
Tuy rằng hắn đều đã có được thiên phú cấp Thánh, nhưng giá trị thuộc tính tăng lên cũng khiến cho hai loại thiên phú này của hắn tăng lên không ít, đây là chuyện tốt.
Tăng thiên phú lên, Vương Đằng chưa bao giờ ngại bong bóng thuộc tính nhiều.
Trừ đó ra chính là hai loại lực lượng lĩnh vực do tam hoàng tử nắm giữ.
Một loại là ‘Kiếm vực Kim Quang’ trước đó Vương Đằng đã nhận được.
‘Kiếm vực Kim Quang’: 1500/2000 (nhị giai)
Thêm 1000 điểm giá trị thuộc tính, hiện giờ trình độ lĩnh ngộ của Vương Đằng đoán chừng đã không kém gì tam hoàng tử.
Một loại khác là lĩnh vực dung hợp ‘Kiếm vực Kim Lôi’!
Uy lực của lĩnh vực này vẫn thật mạnh, vừa rồi Vương Đằng đã phải thi triển ‘Lĩnh vực Vẫn Hỏa Lưu Tinh’ tam giai, cuối cùng mới đánh bại được tam hoàng tử, vậy đã đủ nói lên vấn đề.
‘Kiếm vực Kim Lôi’: 500/2000 (nhị giai)
1500 điểm giá trị thuộc tính trực tiếp tăng lĩnh vực này lên đến trình độ nhị giai, xem như tốt.
Vương Đằng nhìn giao diện thuộc tính của mình, không khỏi sờ cằm, lĩnh vực càng ngày càng nhiều, có cần dung hợp nó lại không nhỉ.
Trận đấu kết thúc, trên quả cầu ánh sáng tuyên bố Vương Đằng thắng lợi.
“Tam hoàng tử không hổ là tam hoàng tử, ‘tài năng’ (nghĩa đen là cái sừng) cao chót vót.” Vương Đằng liếc nhìn tam hoàng tử trước mặt, thật vừa lòng với kiệt tác của mình, không khỏi thì thào lẩm bẩm.
Nhưng hắn không nghĩ đến, lời nói của hắn lại một chữ không sót thông qua trực tiếp truyền ra ngoài, mọi người không khỏi câm lặng.
“Hay cho một ‘tài năng’ cao chót vót!”
“Phụt, tha thứ cho ta đã nở nụ cười không hiền hậu, thật đúng cmn là ‘tài năng’ cao chót vót.”
“Cái ‘tài năng’ cao chót vót này dùng thật tốt, tam hoàng tử nhất định thật thích.”
“Không ngờ kể cả tam hoàng tử đều không chạy thoát khỏi cục gạch kia?”
“Quá độc ác, nện người ta thành đầu heo.”
“A, tam hoàng tử anh tuấn tiêu sái của ta.”
…
Trên phi thuyền của gia tộc Pylax, Giới Chủ Nộ Viêm chớp mắt, mặt trầm xuống nói: “Không ngờ kể cả tam hoàng tử đều không phải là đối thủ của tên súc sinh này.”
“Mấy người Strych còn có thủ đoạn cuối cùng, nhất định có thể đánh bại hắn.” Waltgu ở bên cạnh giống như đang bơm hơi cho mình nói.
“Đúng, nếu như Strych và Langdon vận dụng thủ đoạn cuối cùng, nhất định có thể thắng được Vương Đằng.” Sinclairmont nói.
“Hừ!” Giới Chủ Nộ Viêm gật đầu, lại hừ lạnh một tiếng, nói: “Cho dù tên súc sinh này thắng trận thì cũng đã đắc tội hoàng tộc, thật sự cho rằng việc này đã qua sao.”
“Lấy tính tình của tam hoàng tử, tuyệt đối sẽ không chịu để yên.” Waltgu cười lạnh nói.
“Chúng ta dễ dàng lợi dụng một điểm này.” Ánh mắt Sinclaimont lóe lên, đột nhiên nói.
“Không vội, chờ trận đấu kết thúc lại nói.” Giới Chủ Nộ Viêm trầm ngâm một chút, xua tay, không nói thêm gì.
…
Trên phi thuyền hoàng thất, ông lão cấp Giới Chủ của hoàng tộc kia có vẻ mặt không vui, nói: “Vương Đằng này quá mức làm càn, dù thế nào tiểu tam cũng là hoàng tử của hoàng tộc ta, sao có thể để cho hắn nhục nhã vậy được.”
“Khụ khụ, thằng nhóc này thật sự hơi phúc hắc.” Người đàn ông trung niên kia của hoàng tộc vội ho một tiếng, nói: “Đáng tiếc cho tiểu tam, lĩnh vực dung hợp của hệ Lôi và hệ Kim, uy lực thật mạnh, vốn có thể đi được xa hơn.’
“Chờ trận đấu kết thúc, nhất định phải yêu cầu hắn giải thích, uy nghiêm của hoàng tộc không cho phép xâm phạm.” Ông lão cấp Giới Chủ lạnh giọng nói.
“Được rồi, chuyện của người trẻ tuổi, ngươi quản nhiều vậy làm gì.” Người đàn ông trung niên của hoàng tộc kia bực mình nói.
“Này…” Ông lão chần chừ.
“Này cái gì mà này, lời của ta nói không có tác dụng nữa hả.” Người đàn ông trung niên thản nhiên nói.
“Không dám!” Ông lão vội vàng cúi đầu.
“Hy vọng lần này có thể cho tiểu tam một giáo huấn, hắn quá kiêu ngạo.” Người đàn ông trung niên lắc đầu nói.
Ông lão liếc nhìn người đàn ông trung niên, định nói lại thôi, cuối cùng chỉ thở dài trong lòng, vẫn chưa nói gì.
…
Vương Đằng trở lại chỗ ngồi của mình, lập tức nghênh đón một loạt ánh mắt kỳ quái.
“Vì sao các ngươi lại nhìn ta như vậy?” Vương Đằng hỏi.
“Vương Đằng, ngươi xuống tay quá độc ác, nếu như lão tam tỉnh lại nhìn thấy dáng vẻ xấu xí này của mình, đoán chừng sẽ nổi điên.” Nhị hoàng tử khẽ nói.
“Chuyện này không thể trách ta được, ta vốn định bỏ qua cho hắn, ai ngờ cuối cùng hắn lại xông đến.” Vương Đằng vô tội nói.
“Vậy cũng không cần dùng phương thức này.” Cơ Hạo Thần lắc đầu thở dài nói: “Ngươi cũng không phải không biết tính nết của tam hoàng tử, ngươi đắc tội hắn đến chết vậy, sau một lần này, đoán chừng hắn sẽ hận ngươi đến tận xương.”
Không phải bọn họ đang nói chuyện thay tam hoàng tử, mà đang lo lắng Vương Đằng và tam hoàng tử náo loạn đến mức độ này, không phải là chuyện tốt lành gì cho Vương Đằng.
“Các ngươi nghĩ thật đơn giản.” Vương Đằng lắc đầu, nhàn nhạt nói: “Ta đã lấy mất độc giác của độc giác cự kình, các ngươi cho rằng tam hoàng tử có thể dễ dàng bỏ qua cho ta ư?”
Đám người nhị hoàng tử không khỏi hơi sửng sốt, lập tức phản ứng kịp, thở dài, không cần phải nhiều lời nữa.
“Ta đã biết, lấy tính tình của lão tam, sớm hay muộn cũng phải ăn thiệt.” Vẻ mặt nhị hoàng tử hơi phức tạp nói: “Nhưng mà không ngờ lại ăn thiệt lớn như vậy ở trong tay ngươi.”
Không lâu trước kia, ở trong mắt hắn và tam hoàng tử, Vương Đằng vẫn là một nhân tài đáng để mượn sức.